“A. Nếu vậy thì, có vẻ như tôi sẽ sớm phải bận rộn trong bếp rồi.”
Gương mặt cậu không phản bội thứ cảm xúc nào cả, nhưng mà bên trong thì cậu hơi giật mình.
‘Ngày hôm nay làm sao vậy?’
Cậu đã một mình lang thang thế giới Mộng Ảo khoảng ba năm sau khi trở thành một vị Thánh, chỉ trở lại nơi văn minh khoảng một năm trước. Nên, Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc đã không mở cửa được quá lâu. Trong thời gian đó, Sunny đã gặp vài thành viên của tổ đội, nhưng mà việc đó không xảy ra thường xuyên.
Và nhất định là không theo cách gì có ý nghĩa cả.
Và cậu thích như vậy. Có lẽ là cậu đang mâu thuẫn với khát vọng đó – dù sao thì, nguyên nhân khiến Sunny chọn mở tiệm trong Bastion là vì nhiều người bạn cũ của cậu đang ở đây. Ừ thì...còn có một nguyên nhân khác nữa, nhưng mà đó là yếu tố quyết định.
Dù vậy, mặc dù cậu có thể duy trì mức độ vô tư này khi gặp những người như thầy Julius hay là đám Bất Thường, với những đồng đội cũ của cậu thì là khác. Ở gần họ vừa ngọt ngào vừa đau đớn...nhưng mà chủ yếu là đau đớn. Đó là tại sao cậu vừa muốn nhìn thấy họ vừa tránh né họ bằng mọi giá.
Sunny biết rằng đến gần hơn những thành viên của tổ đội sẽ chỉ mang lại cho cậu sự đau đớn và tra tấn. Dù vậy, cậu đôi lúc vẫn bị cám dỗ từ bỏ mọi lý lẽ và hòa mình vào cuộc đời của mọi người lần nữa.
May mắn là, đến cuối cùng, lý trí đã luôn chiến thắng.
Dù sao đi nữa...
‘Bình tĩnh lại. Dù sao thì như này là do chính mày gây ra mà thôi.’
Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc không chỉ đảm bảo là sẽ dẫn hấp dẫn sự chú ý của những cường giả trong vùng, nhưng mà còn có cả Aiko ở đây nữa. Hiện tại có không đến một trăm người sống sót từ Vùng Đất Lãng Quên, và cô là một trong số đó. Nhiều Người Giữ Lửa vẫn thân thiện với cô, nên họ thường xuyên ghé thăm nơi cô làm việc.
Buồn là, đám khách đó không mua Ký Ức của tiệm – là lực lượng chiến đấu tinh anh được dẫn dắt bởi Nephis, họ không chỉ được Đại Gia Tộc Valor cung cấp những vũ khí và trang bị tốt nhất, mà còn dùng phần lớn thời gian của họ trên những chiến trường thảm họa, kiếm được không ít Ký Ức mạnh mẽ cho bản thân.
...Kai và Effie cũng ở trong số bạn của Aiko. Đó thật ra là cách mà Sunny đã thiết lập quan hệ cộng tác với Trang Trại Quái Thú.
Cậu thở dài và ra hiệu với Ba của Tiểu Ling.
“Xinh hãy vào trong đi. Tôi sẽ rót cho cậu chút đồ uống mát lạnh, sảng khoái trong lúc đợi.”
Hai người họ mang nguyên liệu vào trong bếp, nhìn thấy một cảnh tượng thú vị. Tiểu Ling đang cười khúc khích và nhảy vòng quanh như một con thỏ, vươn đôi tay nhỏ bé của nó về phía Aiko. Còn cô gái nhỏ nhắn thì đã tìm kiếm nơi an toàn ở trên cao và đang lơ lửng gần trần nhà với gương mặt phiền muộn.
“Dì! Dì! Xuống đi!”
Cô ném một ánh mắt u ám về phía Sunny và thờ dài, rồi lướt xuống sàn. Bắt lấy cậu nhóc, Aiko linh hoạt xoay thằng nhóc vòng quanh rồi vỗ vỗ đầu nó.
“Đây, đây. Dì xuống rồi. Hay là chúng ta đi ăn kem ha, sói con? Chỉ là...làm ơn ngoan giùm cái!”
Thằng nhóc ngay lập tức mang lên biểu hiện ngoan ngoãn và nhìn cô với cặp mắt khổng lồ của nó.
Cả người nó thể hiện ra sự ngoan ngoãn và vâng lời.
“Tiểu Ling là bé ngoan.”
Nghe giọng nói nghiêm nghị của nó, Aiko không nhịn được mà mỉm cười.
“Được rồi. Vậy thì đi thôi...”
Nhanh chóng, thằng nhóc đã ngồi tại một cái bàn vầ vui vẻ vung chân tới lui. Trước mặt nó là một tô kem, được bỏ thêm vài lát dâu bên trên...tô kem đó đang biến mất với tốc độ đáng sợ.
Còn ba của nó thì đang uống một ly nước chanh lạnh trong lúc nhìn ra cửa sổ.
Sunny đang nhìn những món đồ bên trong hộp lạnh, tự hỏi liệu bản thân sẽ còn gì cho những vị khách khác hay không, sau khi Effie hàng lâm quán của cậu.
Không lâu sau đó, cậu nghe Chuông Bạc vang lên, và một tiếng kêu háo hức:
“Mẹẹẹẹ!”
Rồi, có âm thanh mà nghe như là ngư lôi đánh vào chiếm hạm, và cả Mimic Thật Tuyệt rung chuyển. Bụi rơi xuống từ trần nhà.
Thở dài, Sunny quay người và rời khỏi nhà bếp.
Effie có lẽ là người duy nhất mà có thể chịu đựng một cú vồ kích động toàn lực từ Tiểu Ling mà không bị đẩy lùi. Cô dễ dàng bắt lấy thằng nhóc rồi ôm chặt và nhấc nó lên không, cười giòn giã. Thằng nhóc treo từ cơ thể cao ráo của mẹ nó như một con khỉ vậy.
“Chào cái bánh bao. Nhớ mẹ không nè?”
“Con không phải cái bánh bao. Con là cậu con trai!”
“Được rồi, được rồi...nhưng tại sao con ngon vậy hả?”
“Mẹẹẹẹ!”
Trong lúc Effie giả vờ cắn Tiểu Ling, nó vui vẻ cười khúc khích và vùng vẫy trong cái ôm của cô. Sunny quan sát cảnh tượng đó trong lúc đè nén một nụ cười.
Bất chấp dòng chảy của thời gian, Effie vẫn như trước. Cô vẫn là người cao ráo, xinh đẹp, sống động mà Sunny đã gặp ở Thành Phố Hắc Ám. Cơ thể năng động của cô vẫn tràn trề sức sống và khỏe mạnh vô tận, những cơ bắp hoàn hảo, săn chắc của cô lăn dưới làn da ô liu.
Đương nhiên là có vài sự thay đổi. Effie đã trở nên quyến rũ hơn nữa, vẻ đẹp Vượt Giới Hạn của cô có thể khiến vô số người đàn ông phải gục ngã. Cũng có một sự hiện diện tinh tế, nhưng mà cảm nhận được...có lẽ nó đã luôn ở đó, nhưng mà bây giờ thì không nhầm lẫn được nữa.
Mỗi nơi Effie đi đến, không khí có vẻ trần trề năng lượng và sự sôi nổi. Mọi người quanh cô cảm giác một sự mãnh liệt nguyên thủy lan tỏa trong cơ thể họ, khiến họ có một lực lượng hăng hái, kích thích.
Đó là hiệu ứng mà Thánh Nuôi Dưỡng bởi Sói, một trong những chiến binh nổi tiếng và được yêu thích nhất của nhân loại, có với người khác.
Bế Tiểu Ling, cô đi đến nơi gã không tên đang ngồi, ôm hắn bằng một tay và hôn lên má hắn. Rồi, cô nhìn Aiko và nhếch mép cười.
“Chào, dì lùn! Thần thánh à, cô trở nên nhỏ hơn nữa đó hả? Tôi thật sự không thể...Aiko, cô dễ thương quá mà. Mỗi lần nhìn thấy cô, tôi chỉ muốn bóp cô và cho cô mặc này mặc nọ.”
Cô gái nhỏ nhắn cau mày.
“Hôm nay không có bóp nhéo gì nữa đâu nhé, cảm ơn nhiều.”
Effie cười.
“...Cả cái tên chủ đẹp đến ngu ngốc kia của cô nữa! Hắn ta như một con búp bê sứ vậy. Nếu tôi không phải người có chồng, tôi nhất định sẽ bắt hắn làm búp bê để mặc đồ này nọ. Hoặc là, cô biết đó. Cởi đồ hắn ra cũng được...”
Mắt Aiko trợn to, còn Ba của Tiểu Ling thì phun ra nước chanh.
Nụ cười của Effie trở nên hơi kì lạ. Cô ngượng ngùng nháy nháy mi, rồi ho khan.
“Ồ. Cậu ta đang đứng ngay sau lưng tôi, phải không hả?”