Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1602: Thấp Bé, Âm U, và Đẹp Trai



Chương 1602: Thấp Bé, Âm U, và Đẹp Trai

Effie chậm chạp quay đầu lại, vừa kịp lúc phát hiện vị chủ nhân xinh đẹp đến quá quắt của Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc đang ngã xuống. Ba ly cà phê mà cậu đang mang trên khay bay lên không trung như phim quay chậm.

Có vẻ như cậu ta đã vấp chân.

Không lỡ nhịp nào, chủ tiệm bí ẩn lấy lại thăng bằng với nửa bước duyên dáng, không gấp rút vươn ra một tay, và bắt lấy cả ba ly trên khay mà không để rơi giọt nào.

Một giây sau đó, hắn trơn tru đến gần bàn và đặt chúng xuống, cư xử như thể không có gì vừa xảy ra cả. Rồi, người nam trẻ tuổi kia vô tư mỉm cười dễ chịu và tôn trọng cúi chào.

“Thánh Athena. Chào mừng.”

Effie thấy bản thân không thể nói chuyện trong một lúc.

‘C-chết tiệt. Ngầu quá!’

Cùng lúc, Sunny thì vô cùng hoảng hốt ở bên trong.

‘Cái quái gì chứ?! Không, thật sự, cái quái gì vậy chứ hả?! Ý mình là...cái quái gì?!’

Làm sao cô ta có thể nói chuyện như vậy chứ?!

Ngay trước mặt chồng cô ta nữa đó!

Người phụ nữ này có biết cái gì là duyên không vậy?!

Lén liếc nhìn Ba của Ling, Sunny phát hiện tên kia đang nhìn cậu với vẻ xin lỗi. Hắn ta có vẻ xấu hổ hơn là gì khác, không có dấu hiệu giận dữ hay tự ti trên gương mặt đẹp trai của hắn.

Có vẻ như gã không tên đã quen với những trò của vợ mình...ừ thì, cũng hợp lý.

‘Làm sao có thể không quen được chứ?’

Sunny đã bị trêu ghẹo không ngừng bởi Effie. Thứ gì khiến cậu tên khốn tội nghiệp kia sẽ dễ sống hơn cậu? Nếu có gì, thì với tư cách là chồng cô ta, hắn ta có lẽ phải chịu khổ hơn nhiều nữa...

Trong lúc đó, Effie mỉm cười và nói bằng giọng từ tốn:

“Ồ, Bậc Thầy Sunless. Cậu ở đây sao.”

Hơi nhói đau một chút. Cách Effie gọi tên cậu thay vì biệt danh, như cách cô làm với những người bạn gần gũi. Việc cô ra vẻ đàng hoàng quanh cậu cũng hơi đau.

Thậm chí việc không bị cô mở miệng trêu chọc cũng khiến tim cậu hơi đau đớn. Nhưng mà cùng lúc...

Nhìn thấy cô khỏe mạnh và sống tốt khiến cậu vui vẻ. Ở quanh cô cũng có cảm giác quen thuộc và dễ chịu...mặc dù cậu chỉ là một người bán hàng xa lạ, không đáng chú ý trong mắt cô. Một người quen thoáng qua mà không đáng nghĩ đến hai lần, không đáng chú ý và dễ dàng quên đi. Một người mà không xứng có thời gian của cô, chứ đừng nói đến sự chú ý.

Thật ra, việc cô thậm chí nhớ được tên cậu đã là kì lạ. Nhưng mà đó là thứ tốt nhất mà Sunny có thể hi vọng được.

Hiện tại là vậy.

Cậu lịch sự gật đầu.

“Đúng vậy. Tôi đã tự ý làm chút cà phê để cô thưởng thức trong lúc thức ăn đang được chuẩn bị. Aiko, cô nghỉ ngơi một chút và ở cùng vị khách danh giá của chúng ta đi.”

Effie đang trầm mặc khác thường, có lẽ là vì cô không thấy thoải mái quanh một người lạ. Cô cũng đang nhìn cậu với án mắt kì lạ. Nếu Sunny không biết, thì cậu thậm chí đã tưởng tượng rằng cô ta đang thấy ngại.

Nhưng chắc chắn, việc như vậy là bất khả thi.

Cúi chào lần nữa, Sunny quay người và trốn vào nhà bếp.

Đương nhiên, cậu đảm bảo khiến sự rút lui của mình trông bình tĩnh và tôn nghiêm.

...Nhưng mà trong lúc cậu bước đi thì, cậu không thể không nghe thấy tiếng cười khúc khích của Tiểu Ling.

“Hehehe. Quần áo ngứa quá! Mẹ cởi quần áo cho Ling Ling luôn được hông?”

Cảm giác tai mình nóng lên, Sunny lao qua cánh cửa.

‘Chết tiệt thật!’

Đúng rồi. Cậu phải tập trung vào việc nấu ăn...biết khẩu vị của Effie, thì phải chuẩn bị cả một bữa tiệc thì mới đủ.

Sunny làm đúng như vậy, biến ra thế thân và vài cặp tay bóng tối. Cắt, gọt, rửa, nướng, luộc, hầm, xào...cậu làm rất nhiều thứu cùng lúc chỉ để khiến bản thân khỏi suy nghĩ quá nhiều.

Biết ơn là, hai thế thân còn lại của cậu lúc này cũng đang bận rộn, làm tăng lên gánh nặng cho tri giác của cậu.

Một đầu óc nhàn rỗi là một đầu óc không yên! Nên, Sunny thích bận rộn hơn.

Cho dù vậy, cậu vẫn không thể không nghe thấy chút ít từ cuộc nói chuyện ở bên ngoài.

“Lùn nè, ông chủ của cô vẫn độc thân chứ? Tôi định bắt cặp một người cho cậu ta!”

“Độc thân? Thật ra thì, hắn hai thân...ý tôi là, có hai người hắn lận...”

“Hả?”

“Dù sao thì, để yên cho ông chủ tôi! Mỗi lần mấy người xuất hiện, là sự nghiệp của tôi cắm đầu xuống đất! Đầu tiên là Lâu Đài Tươi Sáng, rồi ở NQSC...tôi thề với những vị thần đã chết, Effie, nếu một người trả lương khác của tôi đi nhập ngũ và trở thành anh hùng trong chiến tranh sau khi ở với mấy người, thì tôi sẽ thật sự thấy xúc phạm!”

“A! Cô vẫn còn giận Kai sao? Thật ra thì, hắn ta nhờ tôi chuyển lời đến cho cô...”

“Nói tên khốn đẹp mắt kia giữ lấy những lời nhắn của hắn. Trừ khi hắn muốn giúp tôi kiện hắn vì kết thúc hợp đồng không hợp pháp, tôi không muốn nghe một lời nào từ hắn cả.”

“Hehe. Tên khốn! Tên khốn!”

“Ling Ling! Không được nói từ đó!”

Sunny lắc đầu và thở dài, suy nghĩ Aiko đang quá khó khăn với Kai.

Thật ra thì, Effie và cô không thân cho lắm. Hai người họ thân thiện và có mối liên kết sâu đậm vì là những người sống sót Vùng Đất Lãng Quên, chắc rồi, nhưng mà lúc đó, Aiko sống trong Lâu Đài Tươi Sáng, còn Effie thì là một nữ thợ săn ở khu dân cư bên ngoài. Đường của họ không có quá nhiều sự đan xen.

Một điểm liên kết khác giữa họ là Kai, người mà biết cô gái nhỏ nhắn này rõ hơn nhiều vì hắn là một trong số những người trả cống nạp cho Gunlaug. Aiko thậm chí đã từng làm quản lý cho hắn sau khi họ trở lại thế giới thức tỉnh. Nên, khi hắn ta chọn kết thúc sự nghiệp idol và nhập ngũ, cô đã mất việc.

Kết quả là, Aiko có vẻ vẫn còn ghi hận.

Đó là hơi buồn, khi nghĩ đến cô vốn là một trong những nguyên nhân chính khiến Kai trở thành một vị Thánh làm việc cho chính phủ.

Cuộc đời của Kai vốn có thể an toàn và thoải mái trong tư cách người Thức Tỉnh, nhưng mà hắn đã lựa chọn đi theo Sunny và những người khác vào Ác Mộng Thứ Hai, và sau đó đã tham gia Chiến Dịch Góc Nam. Một trong những nguyên nhân khiến hắn làm vậy là nỗi xấu hổ khi đã không làm gì để giúp Aiko khi cô bị quấy rầy bởi một trong những Người Tìm Đường của Gunlaug.

Tên khốn mà đã bị Nephis giết chết.

Nên, Kai muốn không bao giờ bất lực không thể giúp những người như Aiko, và bản thân Aiko, nữa. Đó là động lực khiến hắn tìm kiếm sức mạnh và liên tục đặt bản thân vào nguy hiểm trong vai trò một trong những nhà vô địch của chính phủ.

‘Đúng là tình hình rối rắm mà.’

Những mối quan hệ của con người là những mạng nhện như vậy đó, và đôi lúc có vẻ như rằng người ta bất lực kẹt trong sự ôm ấp phức tạp của nó.

Còn Sunny thì đã bị cưỡng ép giải phóng khỏi mạng nhện đó. Vậy mà...tình hình của cậu thậm chí còn rối rắm hơn nữa.

Cậu bật cười.

Ở đâu cũng không có cứu rỗi khỏi sự rối rắm của nhân loại cả.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com