Bên trong cái hộp sơn mài, một giáp cẳng tay được chạm khắc tinh xảo đang nằm trên lụa đen. Nó được đúc từ kim loại bạc nhẹ và được trang trí với những hình ảnh mà trông như lông vũ xen kẽ vào nhau. Giáp tay đó tỏa ra một cảm giác sức mạnh kiềm chế, và chỉ nhìn sơ qua thì người ta có thể nhìn ra nó là một món đồ vật phi thường.
Thức Tỉnh Giả Telle thì có vẻ không ấn tượng.
Ừ thì...từ những gì Sunny có thể nhớ, cô đã luôn có vẻ như vậy. Cô gái nhướng mày.
“Bậc Thầy Sunless. Từ những gì tôi nhớ, tôi đã đặt ngài một bộ giáp.”
Cậu mỉm cười.
“Trí nhớ của tiểu thư đây đúng là xuất sắc. Nhưng đừng lo lắng...giáp cẳng tay này sở hữu một pháp thuật hiếm có mà cho phép nó mở ra thành một bộ giáp tấm đầy đủ, không thể xuyên phá, đúng như ý cô muốn mua. Quá trình chỉ mất có một giây, và tiêu hao rất ít tinh túy. Mặc dù một đặc điểm như vậy mang đến một sự bất tiện nho nhỏ trong trường hợp có tấn công bất ngờ, nhưng mà nó cũng khiến Ký Ức này có khả năng thích nghi vô cùng.”
Mắt Telle sáng lên.
“...Tôi nghĩ nó có thể được dùng bởi một vị Thánh?”
Sunny gật đầu.
“Đúng vậy. Nó có thể thích ứng với bất cứ dạng Biến Thân nào đến khoảng gấp năm mươi lần một người trung bình. Tốc độ mà giáp tay này mở ra cũng vẫn là vậy. Đương nhiên, tiêu hao tinh túy sẽ tương ứng tăng lên.”
Cậu tiếp tục mỉm cười, nhưng thật sự thì, cậu đang muốn khóc ở trong lòng.
Đó là vì cậu đã cần một lượng hợp kim ma thuật phi thường để chế tạo ra cái giáp cẳng tay chết tiệt này. Thứ này trông nhỏ, nhưng mà cậu có lẽ đã phải khiến Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc phá sản để mua được vật liệu cần để rèn đúc ra nó...đó là nếu có ai chịu bán cho cậu. Đến cuối cùng, cậu đã bị buộc phải tự mình truy lùng và giết cỡ chục con Quái Thú Đồi Bại với những bộ vỏ kim loại để hoàn thành đơn hàng này.
Có nghĩa là Sunny đã không mất tiền...nhưng mà cậu cũng đã có thể bán đống thép Vượt Giới Hạn kia đổi lấy tiền đó!
Tim cậu chảy máu.
Thật ra thì, cậu thậm chí còn đang than khóc về giá cả của cái hộp sơn mài với lớp lụa bên trong đắt tiền mà Aiko đã bắt cậu mua để đựng món giáp kia.
‘Nhưng mà là vì nguyên nhân tốt.’
Sunny phải nhắc bản thân tại sao cậu đã nỗ lực đảm bảo món Ký Ức này đặc biệt mạnh mẽ và bền bỉ.
Thức Tỉnh Giả Telle cuối cùng cho thấy một tia thỏa mãn. Cô quan sát món Ký Ức vài giây, rồi hỏi bằng giọng hơi ấm áp hơn:
“Ngài chắc chắn đã nghiên cứu kĩ lưỡng những pháp thuật khác của nó. Chúng là gì? Ồ, và tên nó là gì?”
Sunny cẩn thận nhặt lên giáp tay và bắt đầu đọc mô tả”
“Tiểu thư, món Ký Ức Vượt Giới Hạn Đẳng Cấp Bốn này được gọi là Lời Xin Lỗi Muộn Màng. Ngoài pháp thuật giúp nó mở ra, thì nó còn có ba pháp thuật khác. Một là tăng đáng kể độ bền bỉ. Còn lại là ban cho người mang nó sự bảo vệ tăng lên rất nhiều từ những đòn tấn công nguyên tố. Cuối cùng, pháp thuật thứ ba có lẽ sẽ khiến cô hứng thú nhất. Nó cho phép chủ nhân Ký Ức khiến nó nhẹ như lông vũ.”
Không thể tin nổi...một nụ cười hiện lên gương mặt nghiêm túc của cô gái trẻ.
Ừ thì, đương nhiên rồi. Những pháp thuật này gần như là hoàn hảo đối với một Ký Ức loại giáp mà.
“Đúng là hoàn hảo! Đây chính xác là thứ mà bố tôi cần!”
Sunny che giấu một nụ cười và đặt giáp tay trở lại vào trong hộp. Rồi, cậu hỏi, giả vờ chỉ làm vậy vì lịch sự mà thôi:
“Ồ? Và Thánh Roan dạo này như thế nào rồi?”
...Quả thật, cô gái trước mặt cậu là Tiểu Thư Telle của gia tộc Lông Vũ Trắng. Cô là con gái của Thánh Tyris và Bậc Thầy Roan...mặc dù người sau bây giờ cũng đã Vượt Giới Hạn rồi.
Sunny đụng phải cô vài lần trong Thánh Địa của Noctis, và sau đó ở Falcon Scott. Nhưng khiến cậu hơi xấu hổ thì cậu đã chưa từng biết cô gái hơi khó gần này thật ra là con gái của ân nhân của cậu, chủ yếu là vì bố mẹ cô trông quá trẻ. Xác định tuổi của những người Thức Tỉnh là một việc rối rắm.
Chỉ sau khi đến Bastion thì Sunny mới nhận ra sai lầm của mình. Telle hơi mỉm cười.
“Ông ấy ổn, ngoài việc đang thiếu một bộ giáp Vượt Giới Hạn tốt...và vẫn còn bị giận vì dám đi thách thức Ác Mộng Thứ Ba ngược lại ý muốn của mẹ tôi...”
Cô đột nhiên im lặng.
“Đ-đợi đã, tại sao tôi lại nói việc này với ngài?”
Cô gái trẻ nhìn Sunny với cặp mắt mở to.
Rồi, kì lạ là, cô hơi đỏ mặt và nhìn đi.
“...Ừ thì, dù sao đi nữa, bố mẹ tôi đều tốt. Đương nhiên là họ vô cùng bận rộn.”
Sunny hơi khó hiểu với phản ứng của cô, nhưng chỉ nhún vai trong đầu.
‘Không ngạc nhiên gì.’
Có rất ít Gia Tộc Truyền Thừa được dẫn dắt bởi hai vị Thánh. Nên vị thế của Lông Vũ Trắng đã tăng lên đáng kể kể từ lúc bị đày đến Nam Cực – và vì vậy, nghĩa vụ của họ cũng tăng lên đáng kể. Không ai có thể bỏ qua họ nữa.
Sunny mỉm cười và cúi đầu với vẻ tôn trọng.
“Như vậy là tốt. Tôi chúc họ tất cả thuận lợi.”
Tiểu Thư Telle của Lông Vũ Trắng rốt cuộc đã mua Lời Xin Lỗi Muộn Màng và rời khỏi Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc với tinh thần rất tốt. Aiko cũng đang vui vẻ đếm tiền.
Và vì Sunny biết món Ký Ức mà cậu đã cực khổ tạo ra sẽ có thể giúp cho Thánh Roan, nên tâm trạng cậu cũng tốt.
Không lâu sau đó, buổi tối đã đến. Có thêm khách đến thăm Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc để thưởng thức trà và những món ăn vặt sau một ngày dài làm việc. Đám đông buổi tối rút đi, và mặt trời biến mất khỏi đường chân trời. Ánh trăng và hắc ám phủ lấy những con đường của Bastion, và thành phố dần trở nên khẽ hơn.
Aiko rời khỏi, để lại một mình Sunny trong căn nhà nhỏ trống rỗng.
Cậu dọn dẹp phòng ăn, rồi đi ra mái hiên để hít thở chút không khí trong lành.
Nhìn thành phố rôm rả xung quanh mình, đầy người đi lại...Sunny cảm thấy cô đơn.
Đặc biệt là hôm nay, cậu không thể nhịn được mà cảm thấy nó đặc biệt sắc bén hơn.
Sunny ở dưới mái hiên một lúc, nhìn mặt trăng tái nhợt dần di chuyển qua bầu trời đầy ánh sao.
Rồi, cậu thở dài và đi vào trong.
‘Mình sẽ dọn dẹp nhà bếp, rồi đi ngủ. Những thứ khác ngày mai làm cũng được.’
Ngày hôm nay đặc sắc đến kì lạ.
Cậu đang bận rộn rửa những dụng cụ làm bếp khi Chuông Bạc đột nhiên vang lên lần nữa. Ngạc nhiên vì có khách trễ như vậy, Sunny nhướng mày và đi vào phòng ăn.
“Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi chuẩn bị đóng...”
Những từ còn lại chết trên môi cậu.
Ngoài kia, trước mặt cậu, một cô gái tinh xảo trong một áo khoác màu sóng biển. Tóc của cô như một thác nước hoàng kim nhàn nhạt, và mắt cô...được che giấu đằng sau một mảnh vải xanh dương.
Bất chấp tấm vải che đi mắt cô, vẻ đẹp hư ảo, không thuộc về thế giới này của cô gái đơn giản là choáng ngợp.
Cô chần chừ một giây, rồi quay đầu về phía giọng nói của Sunny.
“Ồ...tôi xin lỗi. Tôi e rằng mình đã đến hơi muộn rồi.”
Sunny giữ im lặng, cố gắng vượt qua cú sốc của mình.
‘Cô...cô ta làm gì ở nơi này?’
Cậu đè nén cảm xúc và nở một nụ cười lịch sự của một chủ tiệm khiêm tốn.
“Không, không. Không phiền phức gì. Cô muốn ăn gì? Tôi sẽ chuẩn bị, nhanh thôi mà.”
Cô gái hơi nghiêng đầu, rồi chần chừ nói:
“Tên tôi là...”
Cậu ngắt lời cô, cố đặt một lượng tôn trọng và kính nể phù hợp vào trong giọng nói:
“Tôi biết cô chứ, Tiểu Thư Bài Ca của Kẻ Ngã. Ai trong Bastion mà không biết? Tôi là Bậc Thầy Sunless, chủ nhân của Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc. Vinh dự được gặp cô.”
Cassie thở dài, rồi lịch thiệp gật đầu. Cuối cùng, cô nói:
“...Tôi nghe nói là cậu có thể tìm mua những món Ký Ức hiếm. Hoặc chế tạo ra chúng.”
Sunny đứng hình một giây.
‘A.’
Một trong những Người Giữ Lửa chắc là đã đề cử cậu với cô. Và biết Cassie, thì chắc chắn đã không mất cô lâu để biết được chủ nhân của Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc không chỉ bán Ký Ức, mà còn có thể chế tạo ra chúng.
Nhưng tại sao cô ta lại đến tìm cậu? Cô ta có toàn bộ những nghệ nhân của Gia Tộc Valor có thể phục vụ cô.
Sunny hít một hơi sâu.
“Cô có hứng thú với việc đặt hàng một món Ký Ức sao thưa tiểu thư?”
Cô gật đầu lần nữa.
“Theo một cách.”
Cậu mỉm cười. Giờ thì, cậu đang ở trong địa bàn quen thuộc.
“Tuyệt vời! Tôi chắc là cô sẽ không thất vọng với sự phục vụ của tôi. Chỉ mới hôm nay thôi, một thành viên của gia tộc Lông Vũ Trắng danh giá đã mua một Ký Ức từ chúng tôi. Họ đã cực kì thỏa mãn với chất lượng của nó.”
Cassie mỉm cười, rồi hơi nhúc nhích, như thể nhìn quanh.
“Nghe cậu nói vậy là tốt rồi. Ký Ức tôi muốn cậu làm phải có chất lượng cao nhất.”
Cô lưỡng lự vài giây, rồi quay sang cậu và nói thêm bằng giọng trung lập: