Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1607:



Chương 1607: Godgrave

Một đồng bằng trắng bao la đang tỏa sáng bên dưới ánh mặt trời chói lòa. Nó có vẻ bất tận giả dối, hoàn toàn không có chi tiết gì cả. Không có sinh vật nào di chuyển qua bề mặt của nó, và không thứ nào dám làm vậy.

Ngôi Sao Thay Đổi của Gia Tộc Bất Diệt Hỏa, Kiếm của Valor, đang quỳ trên đồng bằng đó. Cô đã quỳ ở nơi này ba ngày mà không di chuyển chỉ một cơ bắp, và ngay cả cánh tay phải của cô cũng đông cứng trên không tung, nắm giữ chuôi của một thanh kiếm bạc. Lưỡi kiếm của nó như một tấm gương rực sáng phản chiếu lại hư vô trắng xóa bất tận kia.

Gương mặt không cảm xúc của cô cho thấy dấu hiện mệt mỏi, nhưng mà ánh mắt xám xinh đẹp thì lạnh lùng và sắc bén, đầy quyết tâm không thể đẩy ngã mà cũng có thể ám ảnh.

Mái tóc bạc của cô hơi di chuyển trong gió.

“Tiểu Thư N-ephis...ngọn gió...”

Đứng yên như tượng, cô nói mà không nhìn lại phía sau:

“Tôi biết. Hãy mạnh mẽ.”

Có vài giây im lặng, và rồi có một giọng nói khác lên tiếng:

“Tôi...tôi không biết bản thân còn có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa.”

Nephis trả lời bằng phẳng, những tia sáng trắng thắp lên sâu trong ánh mắt bình tĩnh của cô:

“Ngừng nói chuyện trừ khi cậu muốn chết.”

Cô không phải hăm dọa người kia, mà chỉ đang nêu ra một sự thật. Đáp lại lời nói của cô là sự yên lặng.

Gió thổi qua đồng bằng trắng, đánh vào cô với lực lượng dữ dội. Có vài tiếng kêu lên đằng sau Nephis, nhưng mà, không có thành viên nào trong đoàn tùy tùng của cô cho phép bản thân bị cơn cuồng phong kia lung lạc.

Thứ duy nhất di chuyển là tấm màn mây xám bất lành bị xé rách. Nó xoáy lượn và trôi chảy, chậm chạp che đi bầu trời tàn nhẫn...mà Nephis cũng không thể nhìn thấy nó, ở tư thế đông cứng hiện tại. Cô chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mà đang dần tỏa ra khắp đồng bằng trắng hoàn mĩ kia.

Nơi cái bóng của đám mây chiếu xuống, bề mặt trắng mất đi ánh sáng chói lòa, trở nên dễ nhìn vào hơn. Trong lúc Nephis quan sát ánh sáng đó giảm đi, gương mặt cô vẫn bất động...nhưng tim cô thì, bắt đầu đập nhanh hơn.

Cuối cùng, màn mây bão đã tự chữa lành, và bầu trời trở nên hoàn toàn bị nó che đi. Lưỡi kiếm của Neph dập tắt, chỉ phản chiếu một màn mây xám kia. Những đám mây phát sáng với ánh sáng tán xạ vào nó.

Cô khẽ thở dài.

Đằng sau cô, những cơ thể ngã xuống với những âm thanh kim loại, và những tiếng rên đau đớn phá vỡ sự im lặng. Nephis bất động thêm vài giây, rồi hạ kiếm và chậm rãi đứng lên.

‘Lần này lâu.’

Quay người lại, cô nhìn sáu Bậc Thầy nằm lăn ra trên đất, thở dốc trong lúc cố gắng khôi phục từ sự bất động tra tấn của ba ngày qua. Shim, Kaor, Shakti, Sid, Gorn, Gantry và Erlas...họ là những Người Giữ Lửa mà đã theo cô vào Khu Vực Tử Vong trong nhiệm vụ này. Những người còn lại thì đang ở những vùng kém nguy hiểm hơn của thế giới Mộng Ảo, tìm kiếm những người Ngủ trẻ tuổi.

Ở xa.

Đã từng có lúc mà Bastion, nằm ở vùng đất trung tâm của thế giới Mộng Ảo, bị tách khỏi Ravenheart bởi một khoảng cách không thể đo lường được. Dù sao thì, Ravenheart nằm ở phía tây bắc xa xôi, ở gần rìa Dãy Núi Rỗng.

Nhưng mà người Thức Tỉnh đã chinh phục rất nhiều lãnh địa trong vài thập kỷ qua. Dẫn dắt bởi những Đại Gia Tộc, nhân loại đã mở rộng đáng kể tầm ảnh hưởng của họ trong thế giới Mộng Ảo. Hai vương quốc kia đã nuốt chửng nhiều vùng...vậy mà, chúng vẫn không có chung một biên giới.

Ở phía nam, cả Lĩnh Vực Kiếm lẫn Lĩnh Vực Song đều giáp với Stormsea, nơi do Nhà Đêm cai trị. Ở phía bắc, Dãy Núi Rỗng đứng như một bức tường không thể xuyên thủng ngăn cản con đường mở rộng của nhân loại.

Hai Lĩnh Vực thì được ngăn cách bởi một Khu Vực Tử Vong – hay nói đúng hơn là vài vùng, kéo dài từ Dãy Núi Rỗng đến tận Stormsea. Địa bàn chết chóc này mở rộng ra ở phía nam, nhưng mà tương đối hẹp ở phía bắc. Có nghĩa là nếu như hai bên muốn được liên kết bởi đất liền, thì phần hẹp nhất và bắc nhất giữa họ phải được chinh phục.

Và đó là nơi mà Nephis và những Người Giữ Lửa đã được cử đến...đến Khu Vực Tử Vong ở phía bắc. Nơi này, nơi mà đã lấy đi tính mạng của nhiều người Thức Tỉnh mạnh mẽ, không có cái tên chính thức. Nhưng mà, người ta thường gọi nó là Godgrave.

Nguyên nhân cho cái tên đó khá là đơn giản.

Hơi quay đầu, Nephis nhìn về phía bắc. Ở ngoài kia, cách xa, một cái đầu lâu khổng lồ đang nằm trên dốc đầy sương mù của Dãy Núi Rỗng, nhìn chăm chú ngược lại cô với một hôc mắt khổng lồ, trống rỗng. Hắc ám sâu đậm làm tổ bên trong cái lỗ hỏng to đùng đó, yên tịnh và bất lành.

Hốc mắt còn lại, cũng như trán và cả bên trái của cái đầu lâu khổng lồ, đã hoàn toàn bị phá nát bởi một cú va chạm không thể tưởng tượng nổi nào đó. Xương tan vỡ, và đã rơi xuống như mưa hàng ngàn năm trước, bản thân những mảnh vỡ đó cũng tạo ra những đỉnh núi của riêng chúng.

Đầu lâu được liên kết với một cột sống trắng, thứ kéo dài về phía nam từ Dãy Núi Rỗng. Thật ra thì, nó liên kết với cả một bộ xương với kích thước khó có thể trừu tượng. Từ trên đỉnh đầu lâu đến đầu gối phải, điểm phía nam nhất mà vẫn còn nguyên vẹn của bộ xương, thì ít nhất có chiều dài năm ngàn kilomet.

Bộ xương và vùng đất bên dưới nó...là Khu Vực Tử Vong. Nó được gọi là Godgrave bởi vì người Thức Tỉnh, hoảng hốt và sợ hãi bởi kích thước khủng khiếp của bộ hài cốt cổ đại kia, đã suy đoán rằng nó là xác của một vị thần.

Đương nhiên, Nephis thì không nghĩ vậy.

Dù sao đi nữa, tay phải của bộ xương nằm trong Lĩnh Vực Song, còn tay trái thì nằm trong Lĩnh Vực Kiếm. Bằng cách leo lên xương tay này, người ta có thể đi dọc theo những khúc xương của bộ xác khổng lồ.

Đương nhiên đó là nếu họ có thể sống sót hành trình đó, thứ mà rất ít người có thể làm được.

Đồng bằng trắng tưởng chừng vô tận mà Nephis đang đứng trên thật ra là xương ức của nó. Cô đã dẫn những Người Giữ Lửa đến đây, leo lên cánh tay trái tan nát của bộ xác cổ đại, chiến đấu vượt qua xương đòn bao la, và đi về phía nam trong hai tuần qua.

Tiến triển là chậm bởi vì họ không thể bay Phá Xích ở nơi này. Quá nguy hiểm.

Có ba cách để di chuyển trong Godgrave, từ chết chóc đến hoàn toàn chết chóc. Cách cho những kẻ muốn tự sát nhất là di chuyển trên mặt đất, thứ mà phủ trong màn chạng vạng và được trải một tấm thảm tro. Những Khu Vực Tử Vong là những vùng trong thế giới Mộng Ảo mà có những Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại, Nguyền Rủa, Báng Bổ sinh sống...và trong Khu Vực Tử Vong này, thì những thứ chết người nhất là đang núp dưới lớp tro kia. Bất cứ ai đặt chân lên nó cơ bản là định trước sẽ bị nuốt chửng.

Cách thứ hai không tốt hơn là bao. Đó là đi trong những khúc xương rỗng khổng lồ, nấp khỏi bầu trời. Những phần rỗng là nơi an toàn nhất trong Godgrave...và vì nguyên nhân đó, chúng là nhà của cả một hệ sinh thái những thứ Sinh Vật Ác Mộng khủng khiếp và thực vật nhiễm bẩn, toàn bộ đều đói khát mùi vị linh hồn nhân loại. Chiến đấu thông qua khu rừng quái vật bên trong bộ xương khó tưởng này cũng là tự sát không thua là bao.

Cách cuối cùng là đi trên bề mặt của bộ xương cổ đại. Ở đây, có ít những sinh vật đáng sợ hơn, và những thứ mà rình mò trên bề mặt thì đúng là hơi kém hùng mạnh hơn một chút. Nhưng mà cũng có nguyên nhân cho việc đó.

Nguyên nhân là Godgrave có bản chất kì lạ. Ở đây không có đêm, và bầu trời liên tục bị một màn mây che đi. Nhưng nếu như màn mây đó bị phá vỡ, thì bầu trời trắng rực rỡ sẽ hé lộ...

Bất cứ thứ gì di chuyển dưới bầu trời thông thoáng đó sẽ ngay lập tức bị xóa khỏi tồn tại, biến thành tro rải rác ở nơi này. Không có ngoại lệ cho luật lệ này, và không có cứu rỗi khỏi ánh mắt của thiên đường.

Nên, đó là tại sao Nephis và những Người Giữ Lửa đã ở đây ba ngày mà không dám di chuyển dù chỉ một cơ bắp. Họ đã chờ đợi đám mây bị xé rách một lần nữa che đi bầu trời.

Và giờ khi màn mây xám đã được cơn gió chữa lành, họ có thể tiếp tục nhiệm vụ của mình...

Nhiệm vụ của họ là đi tìm vị Thánh bí ẩn mà nghe đồn là đã biến nơi tận cùng của xương ức khổng lồ này trở thành nhà của hắn, ngay trước một vực thẳm mà dẫn đến cột sống của bộ xương.

Người được biết đến với cái tên là Lãnh Chúa Bóng Tối.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com