Họ vượt qua phần lớn của khoảng cách còn lại đến mép của đồng bằng xương ức trong ngày hôm đó. Đêm không bao giờ buông xuống Godgrave, nhưng mà ở bất cứ nơi nào khác, mặt trời đã bắt đầu lăn về phía đường chân trời.
Nơi kì lạ và tồi tệ này không bao giờ tối. Bầu trời xám tỏa sáng với ánh sáng tán xạ bên trong đám mây, và xương trắng được nhuộm màu ở đây đó bởi những cánh đồng cỏ chu sa rực rỡ...
Hay nên nói là, nó đáng lẽ không bao giờ tối.
Neph cho thú cưỡi chậm lại trong lúc nhìn về phía xa, một biểu hiện phức tạp hiện lên mặt cô.
‘Đó là gì?’
Ngoài kia, cách xa, như thể có ai đó đã làm rơi một thùng sơn đen xuống thế giới vậy.
Hắc ám, thứ mà đáng lẽ không tồn tại ở Godgrave, đã nuốt chửng đồng bằng, và ánh sáng tán xuống từ bầu trời mây bão là bất lực trước nó. Những cái bóng sâu đậm vẫn tồn tại, không hề bị ảnh hưởng bởi ánh sáng ban ngày quanh chúng.
‘Làm sao có thể chứ?’
Nhanh chóng, họ đến gần bức tường hắc ám kia. Kì lạ là, có ít hơn hẳn đám quái vật ở khu vực này của bộ xương khổng lồ, và thậm chí thảm thực vật đỏ kia cũng có vẻ khan hiếm hơn...
Như thể ngay cả đám Sinh Vật Ác Mộng cũng dè chừng vùng đất bóng tối này. Nephis hơi cau mày, không thể hiện sự chần chừ trước những Người Giữ Lửa.
“Chậm rãi tiến lên.”
Trong lúc họ đi xa hơn, ánh sáng dần tối đi, và thảm cỏ đỏ trở nên càng lúc càng nhỏ hơn, đến khi chúng hoàn toàn biến mất. Không lâu sau đó, họ đã bị vây quanh bởi không gì ngoài hắc ám không thể xuyên thấu, chỉ có ánh mắt của Neph là tỏa sáng như hai ngôi sao nhỏ.
“Ngừng lại.”
Cô im lặng một giây, lắng nghe sự yên ắng, rồi nói bằng phẳng:
“Xuống.”
Những Người Giữ Lửa nhảy khỏi Tiếng Vang của họ, hủy chúng thành những cơn mưa tia sáng. Xung quanh họ được thắp sáng vài khoảnh khắc, và đến khi nhưng tia sáng hoàn toàn tiêu tan, thì họ đã triệu hồi những lồng đèn ma thuật.
Một dòng lũ ánh sáng trắng tràn vào vùng đất tăm tối. Nhưng mà, nó có vẻ yếu ớt và không chịu nổi, chỉ hơi khiến những bóng tối sâu đậm lui đi một chút.
Dù vậy, Nephis đã nhìn thấy gì đó khi những Ký Ức tỏa sáng đẩy hắc ám ra sau.
Cách họ vài mét, một cái xác to đùng đang nằm trên đất, những khúc xương ghê tởm của nó như những tòa tháp mọc trên đồng bằng. Sinh vật kia chắc chắn từng khổng lồ, nhưng giờ nó đã tan vỡ và chết đi.
Thứ gì đã giết nó?
Nephis đi về phía cái xác và quan sát nó vài giây, dùng thêm chút thời gian để nhìn vết cắt ngọt ngào nơi cái đầu con quái vật đã bị chém rời.
“Tiểu Thư Nephis...cô nghĩ sao?”
Cô suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
“Cái đầu bị cắt bởi một thanh kiếm, nhưng mà có gì đó đã gặm vào những xương này. Có vết răng ở khắp nơi, và nhìn có vẻ như thịt của sinh vật này đã bị cắn nuốt bởi thứ gì đó to lớn. Quan trọng nhất là...”
Biểu hiện của cô trở nên hơi nghiêm nghị.
“Cân nhắc đến nơi chúng ta đang đứng, cái xác này chắc chắn thuộc về một Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại.”
Nó đã bị giết bởi Lãnh Chúa Bóng Tối? Nếu vậy, những lời đồn về sức mạnh của hắn ta có lẽ không phải là phóng đại. Nhiều vị Thánh có khả năng chém giết Quái Thú Vĩ Đại, nhưng mà rất ít người có thể dứt điểm một sinh vật hùng mạnh như vậy với chỉ một đòn.
Nephis đang định nói thêm gì đó, nhưng vào lúc đó, một tiếng rống khủng khiếp xé rách sự im lặng. Có gì đó lao về phía họ từ hắc ám.
Những Người Giữ Lửa ngay lập tức vào đội hình chiến đấu. Shim và Sid di chuyển ra trước, giơ lên khiên của mình, Gantry và Gorn vào vị trí sau và bên cạnh họ một bước, còn Shakti và Erlas thì nấp sau những chiến binh cận chiến trong lúc triệu hồi ra những mũi tên của mình. Cuối cùng, Kaor di chuyển đến phía sau tổ đội, chuẩn bị bảo vệ đồng đội nếu có đột kích.
Nephis đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn vào bóng tối. Mũi giáo hiệp sĩ của cô đã biến dạng lần nữa, quay trở lại một thanh kiếm dài.
“Chuẩn bị.”
Ho nghe thấy âm thanh móng vuốt to đùng cà trên xương trong lúc Sinh Vật Ác Mộng kia lao đến gần ở tốc độ cao. Dựa trên tốc độ đó, sinh vật kia chắc là mạnh mẽ.
Nó sẽ đến những Người Giữ Lửa chỉ trong vài giây nữa.
...Nhưng mà, trước khi nó làm vậy, có gì đó xào xạc trong không khí, và họ nghe thấy âm thanh quen thuộc, ghê rợn của da thịt bị cắt đứt trên thép sắc bén. Có gì đó nặng nề ngã sầm xuống đất, và một giây sau đó, một cái đầu quái vật lăn vào ánh sáng, một dòng sông máu tràn ra từ cái cổ bị cắt của nó.
‘Một đòn,’
Nephis nhìn cái đầu bị cắt rời của con vật kia trong tích tắc, rồi lại quay sang đối mặt với hắc ám.
Ở đó, hai ngọn lửa đỏ sẫm thắp lên, nhìn chằm chằm vào cô.
Rồi, có gì đó bước ra từ hắc ám và ngừng lại ở mép của ánh sáng, khiến những Người Giữ Lửa run rẩy.
‘Cái gì thế này...’
Sinh vật duyên dáng kia trông như một bức tượng mã não xinh đẹp mà đã sống dậy.
Bộ giáp đen đáng sợ kia có vẻ như được khắc từ đá bóng loáng, và được đúc theo một thiết kế tinh tế, tao nhã. Thanh kiếm hắc ám cô ta cầm dính máu, tỏa ra một cảm giác ớn lạnh, và sự trí mạng không thể thoát khỏi.
Bức tượng ác ma kia đứng cao trên Nephis và những Người Giữ Lửa, cao hơn cả Effie, và đang quan sát họ với sự lạnh lùng hờ hững. Không có sự thù hằn gì trong ánh mắt đó, nhưng mà cũng không có sự nhân từ gì cả.
Cô ta rõ ràng không phải nhân loại.
Nhưng mà, bức tượng sống kia cũng không giống một Sinh Vật Ác Mộng. Cô ta giống hơn là...một Tiếng Vang Vượt Giới Hạn? Một Thánh?
Tuy nhiên, Nephis chừa từng gặp một Tiếng Vang...hay thậm chí một vị Thánh...mà tỏa ra nhiều áp lực như vậy đối với cô. Cơ thể mã não của hiệp sĩ duyên dáng tỏa ra một lực lượng bao la, đáng sợ, và hai ngọn lửa đỏ sẫm ghê rợn nhảy múa trong đôi mắt rubi là đầy ý chí kì lạ, phi nhân loại.
Cô ta mạnh.
Thật ra, nếu Nephis không có ở đây và sinh vật kì lạ kia quyết định tấn công Người Giữ Lửa, thì khả năng cao nhất là họ sẽ đều mất mạng dưới lưỡi kiếm của cô ta.
Câu hỏi là...liệu bức tượng sống có tấn công họ, hay không?
Trong lúc Nephis bình tĩnh nhìn hiệp sĩ ác ma kia, sẵn sàng cho cả hai kết quả...
Bức tượng mã não xinh đẹp hạ thấp kiếm và quay đi, rồi ra hiệu cho họ theo sau với sự duyên dáng hờ hững.