Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1611: Đền Thờ Vô Danh



Chương 1611: Đền Thờ Vô Danh

Nephis và Người Giữ Lửa theo sau ác quỷ mã não kia qua vùng đất bóng tối. Người dẫn đường trầm mặc của họ đi mà không nhìn ra sau, bộ giáp xinh đẹp của cô lấp lóe phản chiếu ánh sáng trắng từ lồng đèn của họ. Những bước chân của bức tượng sống không chậm cũng không vội, nhịp đi đều đặn của cô đầy sự tự tin hờ hững.

Như thể cô không hề sợ hãi những sinh vật ẩn mình trong bóng tối.

Nephis đã trộng đợi bước chân của một sinh vật nặng nề như vậy vang lên như sấm rền trong sự yên ắng chết chóc này, nhưng mà chúng hoàn toàn không phát ra âm thanh. Cô nhìn chăm chú lưng của hiệp sĩ đá bí ẩn, ngọn lửa trắng nhảy múa trong mắt mình.

Những Người Giữ Lửa căng thẳng và im lặng, nhìn vào bóng tối ghê rợn với biểu hiện dè chừng.

‘Chuyện gì đang xảy ra?’

Nephis không lo lắng, nhưng mà cô đúng là hơi tò mò. Một vùng bao la chứa đựng hắc ám không thể giải thích nổi, một sinh vật đáng gờm mà được cử đến gặp họ...tất cả đều khó giải thích, và cô hiếm khi đụng phải những thứ mà tránh khỏi sự giải thích như vậy.

[Cassie?]

Có vài giây im lặng, rồi giọng nói quen thuộc vang lên trong hắc ám, trả lời câu hỏi mà cô không cần nói ra:

[Đúng là...kì lạ.]

Nephis liếc nhìn ác ma đá xinh đẹp kia và chờ đợi. Cassie nói tiếp sau một lúc ngừng ngắn:

[Cô ta là một Ác Quỷ Vượt Giới Hạn. Linh hồn cô ta là một sự kết hợp bất khả thi giữa bóng tối, hắc ám và lửa thần thánh. Những năng lực của cô ta là thuộc về một kiếm thánh...nhưng mà, cô ta không phải là một Tiếng Vang đơn giản. Mình...mình không biết cô ta là gì.]

Nephis gật đầu bình tĩnh.

[Không sao cả. Mình biết.]

Quả thật, sẽ khá kì lạ nếu cô không nhận ra bộ giáp giống đá đáng gờm, sự hiện diện lạnh lẽo, và đôi mắt ngọc quý kia.

Dù sao thì, ác quỷ mã não kia là một trong những đứa con của Nether. Họ là thứ mà cô đã ngước lên nhìn từ nơi sâu thẳm trong Ác Mộng Thứ Hai, chìm trong tuyệt vọng trong lúc hắc ám của Địa Ngục bóp chặt và khiến cô ngột ngạt. Những tồn tại kiêu hãnh mà cai trị những hang động vĩ đại của Dãy Núi Rỗng trong lúc cô chật vật để sống sót thật xa bên dưới, ở mép của vực thẳm.

Thật ra thì, cơ thể mà cô đã vào trong Ác Mộng đó là một trong vô số những vật chứa khiếm khuyết mà Nether đã nhẫn tâm vứt bỏ trước khi thành công tạo ra những vị Thánh Đá đầu tiên.

Nên...theo một cách nghĩ, ác quỷ mã não này là một phiên bản hoàn hảo hơn của thứ Nephis từng là.

Nhưng mà cô ta làm gì ở đây? Liệu vài đứa con của Nether đã dính phải sự Hắc Hóa và sống sót đến tận ngày nay? Lãnh Chúa Bóng Tối đã giết một trong số họ?

Nephis hơi nghiêng đầu.

Những Thánh Đá đã được biết đến là có khả năng điều khiển hắc ám đích thực, mỗi người cũng thừa kế một tia lửa thần thánh từ kẻ tạo ra chúng. Nhưng mà tại sao kẻ trước mắt lại có thêm một thuộc tính là bóng tối? Đó không phải bản chất của họ.

Nó có liên quan gì đến Phân Loại của Lãnh Chúa Bóng Tối không?

Và khu vực bao la không ánh sáng quanh họ...hắn ta cũng bằng cách nào đó dựng lên nó hay sao?

Liệu đó là thứ mà chỉ một kẻ Vượt Giới Hạn có thể làm? Sự tò mò của cô tăng thêm một chút.

Trong lúc đó, ác quỷ mã não xinh đẹp đã dẫn họ vào sâu hơn trong nơi hắc ám. Cân nhắc đến việc đã khó khăn như thế nào để đuổi đi ánh mặt trời chết chóc của Godgrave, Nephis đã không trông đơi khu vực bóng tối này to lớn như vậy. Nhưng khiến cô bất ngờ, vùng đất bóng tối kéo dài nhiều cây số về mọi hướng, không thấy dấu hiệu điểm dừng ở đâu cả.

‘Kì lạ.’

Họ càng vào sâu, xung quanh họ càng trở nên rùng rợn. Bời vì ánh mặt trời không bao giờ đến được nơi này, không có gì để thiêu đốt những xương cốt của đám Sinh Vật Ác Mộng bị chém giết. Vì vậy, thi thể của những sinh vật hùng mạnh đôi lúc xuất hiện, toàn bộ đều không còn da thịt gì nữa.

Ban đầu, chỉ có vài cái xác, nhưng mà những Người Giữ Lửa càng vào sâu vùng đất bóng tối, thì họ càng thấy nhiều những hài cốt của đám quái vật.

Vài sinh vật là đã bị chém giết bởi thép sắc bén, vài con là bị đập nát bởi lực lượng khủng bố, vài con bị giết bởi những biện pháp kì lạ mà cô thậm chí không thể đoán được.

Đến sau cùng, như thể họ đang đi qua một chiến trường kinh khủng vậy. Quy mô của cảnh tàn sát mà đã diễn ra ở nơi bất lành này đúng là ớn lạnh. Kể cả nếu như toàn bộ những Sinh Vật Ác Mộng hùng mạnh này đã không bị giết cùng lúc...thì loại người nào mà có thể hủy diệt nhiều sinh vật đáng sợ như này sâu trong một Khu Vực Tử Vong?

Có vẻ như có chút sự thật trong những lời đồn đại rùng rợn về sức mạnh ghê gớm của Lãnh Chúa Bóng Tối.

Cuối cùng, đã mất gần nửa ngày để ác quỷ mã não dẫn họ đến điểm cần đến. Những cảnh tượng của những trận chiến mãnh liệt mà đã xảy ra bên dưới màn hắc ám càng trở nên rõ ràng hơn nữa.

‘...Gần năm mươi cây số để đến trung tâm địa bàn của hắn ta.’

Ngoài kia, trước mặt Nephis, xương ức đột ngột kết thúc, biến thành một bờ vực. Nếu cô có thể nhìn xuyên qua hắc ám này, thì cô sẽ nhìn thấy được cột sống của bộ xương khổng lồ ở xa bên dưới. Bên trái và phải của cô, ở phía xa, những xương sườn của nó chắc chắn là nhô lên như núi vậy.

Nhưng còn ngay trước thì...

Được những lồng đèn của họ thắp sáng, một đền thờ tráng lệ đứng ở ngay trước vực thẳm. Những cột và tường khổng lồ của nó được cắt ra từ đá cẩm thạch màu đen, với những chạm khắc tinh xảo trang trí mái hình tam giác và trụ ngạch rộng ngay dưới nó. Xinh đẹp và hoành tráng, nó trông như cung điện của một vị thần hắc ám.

Phía trước cung điện, mặt đất rải vô số xương cốt.

Phần lớn kiến trúc cổ đại này bị hắc ám che đi, nhưng mà Nephis vẫn cảm giác đè nén bởi sự mĩ lệ trang nghiêm của nó. Cô hơi nhíu mày, cảm giác được một sự hiện diện vô dạng nhìn cô từ phía sau những trụ cẩm thạch, và theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm.

“Đây là...một Thành Thị?”

Một trong những Người Giữ Lửa nêu lên câu hỏi bằng giọng mệt mỏi và khó hiểu. Một người khác dè chừng trả lời:

“Chắc là vậy. Ai có thể xây một đền thờ ở nơi này chứ?”

Nephis giữ im lặng, quan sát đền thờ hắc ám với vẻ nghiêm nghị.

Cô không sợ Lãnh Chúa Bóng Tối, ác quỷ mã não của hắn, hay những bí mật khác mà vị Thánh bí ẩn kia có thể ẩn giấu. Nhưng mà, nếu việc đàm phán đi sai...thì chiến đấu với một kẻ địch hùng mạnh bên trong những bức tường của Thành Thị của hắn ta chắc chắn là sẽ phiền phức.

Ít nhất thì sẽ rất đáng tiếc nếu Thành Thị bị hủy diệt trong lúc chiến đấu.

Liếc nhìn người dẫn đường ác ma xinh đẹp của họ, Nephis hơi mỉm cười và gật đầu.

“Dẫn đường đi.”

Bức tượng sống dừng lại một chút, rồi bắt đầu leo lên những bậc thang của đền thờ. Nephis và Người Giữ Lửa theo sau.

Nhanh chóng, họ vượt qua giữa những trụ đá đen cao to và đến được một cái sảnh hoành tráng.

Không gian bao la tăm tối của nó chìm trong những cái bóng không thể xuyên thấu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com