Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1612: Diện Kiến Lãnh Chúa



Chương 1612: Diện Kiến Lãnh Chúa

Bên trong đền thờ hắc ám chìm trong những cái bóng sâu đậm, và những lồng đèn ma thuật của Người Giữ Lửa có vẻ yếu hơn nữa trong cái ôm lạnh lẽo của họ. Ánh sáng tỏa ra từ những món Ký Ức thắp sáng lập lờ, chỉ vừa có thể thắp sáng một vòng tròn nhỏ xung quanh họ.

Thật ra, đó thậm chí không phải bản thân những cái bóng...mắt Neph Neph nheo lại khi cô cảm giác được một sự hiện diện tinh tế của kẻ mà đang ẩn mình sâu trong sảnh tràn qua cô như một cơn sóng thần. Đột nhiên, hắc ám quanh họ có vẻ tăm tối hơn vô số lần, vì vậy khiến cho ánh sáng có vẻ tương phản hơn.

‘...Mạnh.’

Trong lúc Nephis nhìn vào hắc ám, người dẫn đường im lặng của họ đi sang một bên và quay người lại, đặt mũi kiếm lên sàn đá của đền thờ. Có vẻ như ác quỷ mã não đã vào vị trí canh gác lối vào.

...Có một bức tượng kì lạ khác ở phía bên kia họ. Thứ này cao ít nhất năm mét và trông như một con quỷ bốn tay mà đã thoát ra từ dưới địa ngục rực lửa, cơ thể hùng mạnh của nó được đúc từ bạc đén bóng. Con quỷ địa ngục kia có những gai dài, sắc bén mọc ra từ bộ vỏ, như thể nó được làm từ vô số thanh kiếm gãy vậy.

Không, đó không phải bức tượng.

Trong lúc con quỷ cao to kia hơi nhúc nhích, ngọn lửa cháy trong mắt nó bừng lên với sự hung hăng đói khát.

Những Người Giữ Lửa trở nên căng thẳng dưới ánh mắt của thứ khổng lồ hăm he kia. Nephis không bị ảnh hưởng.

Một giây sau đó, Cassie thì thầm vào tai cô:

[Đó...đó là một Ác Quỷ Đỉnh Cấp. Cơ thể nó cực kì bền bỉ và gần như miễn dịch với lửa.]

‘Phiền phức.’

Giết một Ác Quỷ Đỉnh Cấp không phải là bất khả thi, nhưng mà con này có vẻ đặc biệt khó nhằn. Nấu chảy nó sẽ thật sự khó khăn...

Đương nhiên, có nhiều cách để xử lý những kẻ địch giống rùa như vậy. Chỉ là chiến đấu với con quỷ to đùng và ác quỷ mã não kia cùng lúc sẽ không tiện chút nào cả. Thật ra thì, con gái của Nether có cảm giác nguy hiểm hơn bất chấp việc cô ta thấp hơn một Cấp Bậc.

Dù sao đi nữa, cả hai đều không có dấu hiệu muốn tấn công những vị khách. Chúng chỉ đứng đó bất động, như thể mời họ vào sâu hơn trong đền thờ.

Nephis đi ngang qua hai quái vật hùng mạnh và làm đúng như vậy. Những Người Giữ Lửa theo sau, trông có vẻ bị đè ép bởi hắc ám không dễ sống này.

Khi mà họ đến giữa đại sảnh, cô dừng lại. Trước mặt họ...những cái bóng trở nên càng sâu đậm hơn nữa, và ánh sáng của những lồng đèn đơn giản chìm trong chúng, biến mất mà không để lại hiệu ứng gì.

Có vẻ như Lãnh Chúa Bóng Tối không muốn người ta nhìn thấy hắn. Nephis thở dài và ngước lên.

Cô có thể cảm giác được gì đó khổng lồ di chuyển trong hắc ám ngoài kia, nhìn chằm chằm vào cô từ độ cao phi thường. Cùng lúc, một âm thanh rùng rợn vang lên trong sự yên ắng của đền thờ cổ đại, vây quanh cô và những chiến binh của cô từ mọi phía. Như là âm thanh xào xạc của vô số cái vảy cào trên cẩm thạch cổ đại.

Giống như có một con rắn khổng lồ đang trườn trong bóng tối, mở ra cơ thể to đùng của nó để ngẩng cái cổ dài của nó lên và nhìn xuống họ từ trong hắc ám.

Không thể nhìn thấy sinh vật khổng lồ kia là hơi không thoải mái. May mắn là, Cassie ở đó để giúp Nephis biết chính xác thứ mà cô đang đối mặt:

[Một...một Khủng Bố Vượt Giới Hạn.]

Nephis cau mày.

‘Chủ nhân của đền thờ này có bao nhiều thủ hạ hùng mạnh chứ?’

Cô thấy...hứng thú. Liệu Lãnh Chúa Bóng Tối thật sự độc lập? Nếu vậy thì làm sao mà hắn có những vật triệu hồi còn mạnh hơn cả của cô? Chẳng phải có hơi nực cười?

Mặc dù phải thừa nhận, Đại Gia Tộc Valor không thật sự đối xử con gái nuôi của họ với cùng độ chân thành như là với Morgan. Nhưng dù vậy...

Số lượng của đám quái vật này không phải là trọng điểm. Chỉ là Nephis có thể cảm nhận được mỗi con trong số chúng đều hung hăng và nguy hiểm hơn hẳn bất cứ Tiếng Vang nào cô từng thấy.

Đột nhiên, cô cảm thấy một cảm giác rất bất ngờ...Một tia tội nghiệp đối với Hoàng Tử Không Gì Cả.

[Vậy còn bản thân Lãnh Chúa Bóng Tối?]

Cassie im lặng vài giây.

[Mình không cảm nhận thấy ai khác cả. Không có ai ở đó...]

Nhưng ngay khi cô nói vậy, một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên từ hắc ám, bao bọc lấy Người Giữ Lửa như một hồi chuông báo tử:

“Nephis của Valor...chào mừng. Ta đã không trông đợi sự ghé thăm từ một người danh giá như là con gái cuối cùng của Bất Diệt Hỏa.”

Ngồi trên một cái ngai cao cắt từ đá cẩm thạch đen, Sunny nhìn xuống Nephis và những chiến binh của cô. Gương mặt cậu, ẩn giấu sau gỗ đen bóng loáng của Mặt Nạ Weaver, vô cảm.

Nhưng mà, trong tim cậu thì đang dâng trào một cơn bão cảm xúc.

Ở trong địa bàn của cậu, nơi mà Đền Thờ Vô Danh bây giờ đang đứng, cậu gần như là toàn trí. Đó là vì Mảnh Cõi Bóng Tối đã bọc lấy một khu vực rộng lớn xung quanh Thành Thị, cho phép Sunny nhìn nhận mọi thứ, mọi nơi, cùng lúc.

Nên, cậu đã quan sát Thánh dẫn Nephis và Người Giữ Lửa đến cửa đền thờ ngay từ đầu. Sunny đã cho rằng bản thân sẽ sẵn sàng để đối mặt với cô.

Nhưng cậu đã sai.

Nhìn thấy gương mặt cô, mái tóc bạc mượt mà, đôi mắt xám xinh đẹp, quyết tâm cứng đầu quen thuộc mà tỏa sáng từ sâu bên trong chúng...

Khiến cậu thấy như bị sét đánh.

Tim cậu đang đập nhanh hơn cả lúc đối mặt với Ác Ma Vĩ Đại kia.

Nhìn Nephis từ trong hắc ám, Sunny nhớ đến toàn bộ những lý do mà cậu đã nghĩ ra để tha cho bản thân khỏi sự đau đớn khi ở gần những thành viên của tổ đội cũ của mình.

Vào lúc đó, cậu hiểu một điều đơn giản.

‘...Mình tiêu rồi.’

Bởi vì khoảnh khắc cậu nhìn thấy Nephis, toàn bộ nguyên nhân, lý lẽ kia bị tiêu diệt.

Lý lẽ thì có gì tốt chứ? Chẳng phải chính cậu đã ca ngợi những lợi ích của việc không lý lẽ trước kia hay sao?

Sunny hít một hơi sâu, rồi tựa ra sau, liếc nhìn cái đầu to đùng của Rắn Linh Hồn đang lơ lửng cao trên ngai của cậu.

Rồi, cậu ngập ngừng một giây và nói, giữ giọng nói bình tĩnh và hoàn toàn vô cảm:

“Nephis của Valor, chào mừng. Ta đã không trông đợi sự ghé thăm từ một người danh giá như là con gái cuối cùng của Bất Diệt Hỏa.”

Cô nhìn chăm chú vào hắc ám, rồi chậm rãi cúi chào.

“Xin chào, Lãnh Chúa Bóng Tối. Ta hi vọng ngươi không ngại bị gọi như vậy...hay là ngươi muốn ta gọi ngươi bằng một cái tên khác?”

Sunny im lặng vài giây. Cuối cùng, cậu trả lời bằng phẳng:

“Ta không ngại. Nhưng ngươi có thể gọi ta là Bóng Tối.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com