Sunny cảm thấy mừng là mặt mình đang che giấu đằng sau Mặt Nạ Weaver và phủ trong một màn hắc ám không thể xuyên thủng. Đó là vì cậu có lẽ đã không thể điều khiển biểu hiện của mình quá tốt trong vài phút qua.
Một trong hai thế thân của cậu có lẽ thậm chí còn tự dưng vấp chân, ở một nơi xa xôi.
Đám lười biếng kia...
May mắn là, cậu đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
‘Chết tiệt, Neph...’
Lời nói cuối cùng của cậu vẫn còn vang vọng trong Đền Thờ Vô Danh khi mà Nephis hơi nhíu mày. Cậu vừa chỉ tội cô đang cố lừa gạt cậu với giọng điệu khá là hăm dọa...cậu thậm chí còn ra lệnh cho Rắn làm chút ồn ào để khiến sự khó chịu của cậu có thêm trọng lượng.
Phản ứng của cô sẽ là gì?
Bất ngờ là, một nụ cười tinh tế nở ra trên mặt Neph, và mắt cô lóe lên sự thỏa mãn.
“Ta thấy là ngài biết nhiều hơn ta đã cho rằng, Ngài Bóng Tối. Tốt. Như vậy sẽ khiến ta đỡ phiền hơn nhiều.”
Sunny choáng trong một chốc. Đó...không phải phản ứng mà cậu đã trông đợi.
‘Không biết xấu hổ! Cô ta hoàn toàn không biết xấu hổ!’
Trong lúc đó, Nephis đặt tay lên chuôi kiếm và hơi ngước lên.
“Vì ngài đã biết trận chiến tranh là không thể tránh khỏi, và nó sẽ xảy ra ở Godgrave này, ngài chắc chắn là cũng nhận ra bản thân sẽ không thể thoát khỏi nó. Cách này hay cách khác, ngài sẽ bị vướng vào trận chiến giữa hai Lĩnh Vực. Nên...trừ khi ngài muốn từ bỏ Thành Thị của mình và trốn vào thế giới thức tỉnh, thì ngài cũng nên chọn một bên mà thôi. Thật ra, ta nghĩ ngài đã có lựa chọn rồi.”
Sunny cau mày, khó chịu nhìn cô chăm chú.
‘Làm thế quái nào mà cô ta biết chứ?’
Đương nhiên, cậu đã có ý định đặt mình vào cao tầng của quân đội của Lĩnh Vực Kiếm ngay từ đầu. Đó là tại sao cậu đã thiết lập Đền Thờ Vô Danh ở Godgrave và chờ đợi những sứ giả của Valor cắn câu.
Nhưng mà Nephis không thể nào đoán được điều đó.
Sunny lắc đầu trong hắc ám và hỏi, giữ giọng nói mình vô cảm:
“Vậy sao?”
Nephis gật đầu.
“Ngài chắc chắn đã có quyết định. Dù sao thì, ngài đã từ chối sứ giả của Gia Tộc Song. Vì ngài đã không cho thấy khát vọng muốn gia nhập phe kia, thì chỉ còn có một lựa chọn mà thôi. Đó là chúng ta.”
Sunny im lặng một lúc.
Rồi, nắm lấy tay vịnh của ngai, cậu tựa ra trước và hỏi, giọng nói thẩm thấu một sự quỷ quyệt:
“Ai nói?”
Cô nhìn chăm chú vào hắc ám với một tia mơ hồ trên gương mặt trắng tinh xinh đẹp.
“Gì cơ?”
Sunny mỉm cười.
“Ai nói ta đã từ chối những sứ giả của Gia Tộc Song? Ta không có.”
Đó, đương nhiên, là nói dối. Cậu không thể nói một từ sự thật trong lúc mang Mặt Nạ Weaver, và thế thân này cơ bản là không bao giờ cởi nó ra. Lãnh Chúa Bóng Tối dù sao cũng có mục đích hấp dẫn sự chú ý của những kẻ có quyền lực vĩ đại, trong lúc giữ an toàn cho mọi bí mật của Sunny.
Nhưng mà lần này, thì nó đã có lợi đối với cậu.
Biểu hiện của Neph vẫn như vậy, nhưng mà cậu có thể cảm thấy áp lực cô tỏa ra trở nên sắc bén hơn. Ngay hiện tại, cô có lẽ đang tính toán xem liệu Đền Thờ Vô Danh có phải một cạm bẫy hay không. Với Thánh và Quỷ sau lưng, con đường trốn thoát của cô đã bị cắt đứt. Trước mặt cô là Sunny và Rắn Linh Hồn.
Ác Mộng và hộ vệ không hình dạng của đền thờ cũng đang ở gần.
Dù vậy, Nephis duy trì sự bình tĩnh. Đối mặt với bức tường hắc ám không thể xuyên thủng, cô bình tĩnh hỏi:
“Ngài không có?”
Sunny khẽ thở dài và tựa ra sau.
Từ giờ trở đi...cậu phải chào hàng bản thân cho Sunny trong lúc khiến cô nghĩ rằng cô mới là người nhất quyết phải mua. Dù sao thì, người ta không trân trọng thứ mà đến với họ quá dễ dàng. Nếu Sunny muốn được đối xử như một đồng minh quý giá thay vì một công cụ rẻ tiền, cậu phải khiến Gia Tộc Valor nghĩ rằng họ đã cực kì may mắn để có được sự hỗ trợ của cậu.
Cậu im lặng một chút.
“Ta không từ chối lời đề nghị hào phóng của Gia Tộc Song. Tuy nhiên...có lẽ ta cũng không chấp nhận nó. Thay vì vậy, ta đã cho sứ giả của Ki Song một cơ hội để thắng được lòng trung thành của ta. Ta căm ghét ý tưởng chiến đấu kề vai với những kẻ yếu hơn ta, cô thấy đó.”
Sunny mỉm cười.
“Vậy nên, ta sẽ cho cô cùng cơ hội đó, Tiểu Thư Ngôi Sao Thay Đổi. Nếu bất kì ai trong số các người, những sứ giả của Valor, có thể để lại một vết trầy trên bộ giáp của ta, thì ta sẽ đồng ý với đề nghị của cô. Cô nói sao hả?”
Nephis không trả lời ngay lập tức, suy nghĩ về đề nghị của cậu. Đến cuối cùng, cô hỏi:
“Một trận thách đấu? Ngài muốn chiến đấu với người nào trong số chúng ta?”
Cậu bật cười.
“Ai cũng được, tất cả cũng được...không quan trọng. Ta thậm chí sẽ không dùng Phân Loại. Thay vì vậy, ta sẽ nghiền nát các người với chỉ kĩ năng thôi.”
Khóe miệng Neph cong lên.
“...Ngạo mạn.”
Sunny cười, phát hiện những Người Giữ Lửa run rẩy trước âm thanh lạnh lẽo của tiếng cười tà ác đó.
“Ngạo mạn? Ồ, trái lại...ta đang khiêm tốn.”
Tâm trạng cậu tốt đến kì lạ. Sự thật là...Sunny nhớ cảm giác chiến đấu với những nhân loại khác. Cậu đã có rất ít cơ hội để có một trận thách đấu đàng hoàng trong những năm gần đây.
Những nơi chết chóc của thế giới Mộng Ảo mà cậu đã thám hiểm là đầy những thứ Sinh Vật Ác Mộng khủng khiếp. Cậu đã đối đầu và giết chết vô số quái vật, đến rất gần việc bị chúng giết ngược lại trong vô số dịp.
Những trận chiến đó hung hăng, tồi tệ, đau đớn...và đôi lúc là hưng phấn.
Nhưng mà sự hưng phấn khi đối mặt một quái vật đáng sợ là khác với sự vui vẻ và sung sướng khi đối mặt một nhân loại kĩ năng điêu luyện trong chiến đấu. Tính nghệ thuật của chiến đấu bị đa số những Sinh Vật Ác Mộng đánh mất.
Nhưng những Người Giữ Lửa thì...Sunny biết rõ những người này. Mỗi người trong số họ đều là những chiến binh xuất sắc. Mặc dù họ chỉ là Bậc Thầy, nếu cậu giữ lại một chút, thì chiến đấu với họ hứa hẹn là sẽ rất thỏa mãn.
Và rồi, đương nhiên...là có bản thân Nephis. Một thiên tài dùng kiếm mà đã tiếp nối truyền thừa của người bố huyền thoại, Kiếm Gãy, và đã nâng nó lên một tầm cao mới.
Người thầy, đối thủ, và đồng đội cũ của cậu.
Làm sao Sunny có thể không háo hức trước ý nghĩ được so kiếm với cô lần nữa?
Và khi cậu nghĩ vậy, Nephis nhìn chăm chú vào hắc ám vài giây, rồi dứt khoát gật đầu.