Nephis không thể nhìn thấy nó, nhưng mà cậu cảm nhận được những cái bóng mà đang nhấn chìm đại sảnh của đền thờ cổ đại rục rịch và dâng trào, như thể hân hoan vì sự xuất hiện của chủ nhân của chúng. Những Người Giữ Lửa sau lưng cô căng thẳng, ngước lên với biểu hiện nghiêm nghị.
Thịch.
Một âm thanh nặng nề vang lên, theo sau bởi một tiếng khác. Có vẻ như có ai đó đang đi xuống từ bệ cao không thấy được kia, trọng lượng của những bước chân không vội vàng vang vọng trong sảnh không ánh sáng như một điềm không lành.
Đột nhiên, những lồng đèn ma thuật rực sáng, đuổi đi hắc ám. Như thể chúng cuối cùng đã được cho phép chiếu sáng.
Ngay khi chúng làm vậy, một bóng dáng hắc ám bước vào ánh sáng, những cái bóng phủ quanh nó như một tấm áo choàng.
Ngay cả Nephis, người mà hiếm khi thấy sợ hãi, cũng hơi cảm thấy một cơn ớn lạnh khi nhìn thấy Lãnh Chúa Bóng Tối. Cô không hoàn toàn biết tại sao.
Người trước mặt cô cũng khó nắm bắt như giọng nói của hắn ta vậy. Bóng dáng bọc trong một bộ giáp mã não đáng gờm, bề mặt bóng loáng của nó lấp lóe như thủy tinh đen. Những chi tiết của hắn bị che giấu bởi một mặt nạ ác ma hung tợn, không có gì ngoài hắc ám ở trong hai khe mắt hẹp...như thể không có một gương mặt người đằng sau mặt nạ, và không thể xác nhân loại bên dưới bộ giáp đen tinh xảo kia.
Chỉ có một cái bóng vô dạng.
Kì lạ là, Sunny không thể nói chính xác người kia cao bao nhiêu. Nhưng mà có cảm giác là hắn cao hơn hẳn mọi người trong đền thờ cổ đại, nhìn xuống họ với sự ngạo mạn lạnh lùng, độc ác.
...Hắn ta không mang vũ khí.
Nephis bình tĩnh quan sát Lãnh Chúa Bóng Tối.
[Cassie?]
Nữ tiên tri mù trả lời sau một giây im lặng:
[Mình có thể nhìn thấy hắn ta thông qua mắt cậu. Nhưng mà mình vẫn không thể cảm nhận được hắn. Như thể không có gì ngoài sự trống rỗng ở nơi mà đáng lẽ nên có một con người.]
Nephis hơi thất vọng. Có vẻ như cô đã hình thành thói quen dựa dẫm vào việc có một lợi thế phi thường là có Cassie làm mắt và tai cho mình. Lợi thế tuyệt vời mà thông tin mang lại đã làm hư cô...nhưng mà lần này thì, cô sẽ không biết trước được Thuộc Tính, Kĩ Năng và những con bài tẩy của đối thủ.
Ừ thì, như vậy thì đây là trường hợp tốt nhất, khi Bóng Tối đã đề nghị một trận thách đấu với cô và những Người Giữ Lửa. Cô sẽ tự mình biết được hắn có khả năng gì.
Không thể hiện chút cảm xúc gì, cô nhìn vị Thánh đáng gờm và không vội vàng lùi lại vài bước. Cùng lúc, những Người Giữ Lửa tiến về trước, đối mặt hắn.
Lãnh Chúa Bóng Tối hơi nghiêng đầu.
“Sao? Cô sẽ không chiến đấu hả, Ngôi Sao Thay Đổi?”
Giọng nói lạnh lùng của hắn nghe gần như...thất vọng. Nephis lắc đầu.
“Ngài đã thách thức toàn bộ chúng ta, phải không? Nhưng mà...ta không phải ai cũng rút kiếm cho. Chứng minh bản thân trước đi, Ngài Bóng Tối.”
Mặt nạ đen rùng rợn kia nhìn cô chăm chú vài giây, rồi giọng nói khó nắm bắt lại vang lên, đầy sự hờ hững lạnh lẽo:
“Không quan trọng. Các người...toàn bộ đến đi.”
Trong lúc hắn nói những lời đó, Lãnh Chúa Bóng Tối giơ lên một tay. Hắc ám tràn ra từ sàn, biến thành một hình dạng dài và ghê rợn. Vài giây sau đó, một thanh odachi đã hình thành từ bóng tối, lưỡi kiếm cong của nó đen đến mức như thể nuốt chửng ánh sáng.
Bất an, những Người Giữ Lửa tiến lên.
Bảy Người Giữ Lửa...
Sunny giữ bình tĩnh, nhưng mà cậu cũng thấy hơi căng thẳng. Đương nhiên, không có nghi vấn về việc cậu có thể nghiền nát một tổ đội những Bậc Thầy mà không rơi giọt mồ hôi nào, cho dù họ có kinh nghiệm và tài năng cỡ nào đi nữa.
Nhưng mà nên nói như nào đây...
Cậu có lẽ đã để bản thân vui quá mức, một chút, trong lúc đóng vai Lãnh Chúa Bóng Tối lạnh lùng và bí ẩn. Cậu đã không chỉ hứa không dùng Phân Loại, mà còn đặt ra một điều kiện thua nực cười cho bản thân.
Đánh bại kẻ địch không khó, nhưng mà làm vậy trong lúc không nhận lấy chỉ một vết trầy trên giáp thì không dễ.
Đương nhiên, Sunny vốn không hề có ý định chiến thắng. Cậu chỉ muốn biểu diễn cho hay và thua cho đẹp, từ đó đặt ra nền móng cần thiết để xâm nhập vào cỗ máy chiến tranh của Lĩnh Vực Kiếm.
Nhưng mà, người cậu cần gây ấn tượng là Nephis. Và hiện tại, cậu phải lo liệu những Người Giữ Lửa trước khi có thể so kiếm với cô.
‘Mình có nên ăn gian?’
Cậu cân nhắc ý tưởng đó một chút, rồi vứt bỏ nó. Như vậy sẽ không vui.
Sunny quan sát bảy Bậc Thầy vây quanh mình. Shim, Shakti, Kaor, Sid, Gorn, Gantry, và Erlas.
Cậu biết rõ họ.
Shim, chàng trai cầm giáo và khiên, là healer dẫn dắt tổ đội. Kì lạ là, hắn ta cũng là chiến binh điêu luyện và chết chóc nhất trong số họ – đó là vì, ở Vùng Đất Lãng Quên, hắn đã là một trong những Người Tìm Đường của Gemma. Một tinh anh mà đã sống sót vô số đợt đi săn trong Thành Phố Hắc Ám.
Gorn, Gantry, và Erlas là trong số những Thợ Săn của Lâu Đài Tươi Sáng.
Gorn cao, cực kì khỏe mạnh, và sở hữu một Phân Loại mà cho phép hắn hóa ra thêm một đôi tay, hắn thích dùng hai thanh kiếm to trong chiến đấu. Gantry thường chiến đấu với một cây rìu chiến nặng nề, và có khả năng khiến vũ khí của mình sắc bén với Kĩ Năng Phân Loại. Erlas là một cung thủ điêu luyện có khả năng tăng cường sức bền và thể lực của đồng minh hắn.
Sid, cô gái với mái tóc vàng bị bẩn, đã là một thợ săn sống bên ngoài lâu đài. Việc cô đã sống sót ở đó đủ chứng minh cho kĩ năng và sự lì lợm của cô, và Phân Loại của cô tăng cường thật nhiều cho sức mạnh cô trong những đợt bùng nổ ngắn, nhưng phá hoại. Cô dùng một thanh kiếm và một cái khiên.
Cuối cùng là Shakti và Kaor. Cả hai đều đã là Nghệ Nhân trong Lâu Đài Tươi Sáng, sở hữu những Phân Loại Thực Dụng mạnh mẽ – của Shakti là có liên quan đến thực vật, còn của Kaor là liên quan đến gỗ. Người trước cũng là một cung thủ chết chóc, còn người sau thì là một kẻ đa năng mà thường bảo vệ phần lưng của đội.
Cả bảy người là tinh anh trong số Bậc Thầy, và khả năng phối hợp của họ là không kém ai cả.
Đặt thanh odachi mà cậu vừa biến ra từ bóng tối lên vai, Sunny mỉm cười đằng sau mặt nạ.