Rain lên một đầu gối trong một động tác trơn tru và nâng cung. Những miếng tro rơi xuống như tuyết đen, duyên dáng khiêu vũ trong gió. Trong một nhịp tim, cô lấy ra một mũi tên từ bao và đặt nó lên dây. Một nhịp tim nữa, cô gồng cơ bắp để kéo cung.
Hợp kim tổng hợp kháng cực lại lực kéo của cô, nhưng nhanh chóng đầu hàng sức mạnh và tư thế hoàn hảo của cô, cả hai đều là kết quả của rèn luyện cực khổ và vô số giờ gian nan.
Cây cung của cô...không phải một món vũ khí Ký Ức xa xỉ. Nó rất là bình thường, làm từ hợp kim và sợi tổng hợp – mạnh mẽ hơn nhiều những vũ khí như vậy từng là, nhưng mà vẫn còn lâu mới so sánh được những thứ ma thuật. Nó cũng không phải là cung trợ lực. Hơn thế nữa, về những cây cung uốn ngược thì cây của cô là ở về phía yếu hơn.
Nhưng mà Rain không thể làm gì về việc đó cả. Ngoài kia đúng là có những cây cung hợp kim với sức mạnh quái vật, nhưng mà chúng chỉ dành cho người Thức Tỉnh mà thôi. Với sức mạnh bình thường đáng thương hại của cô, thì cô thậm chí sẽ không thể kéo dây, chứ đừng nói đến việc làm như vậy nhanh và đáng tin cậy mỗi lần.
Còn về cung trợ lực...mặc dù chúng mang đến lực cung tăng lên và những lợi thế khác, nó chỉ tốt trên lý thuyết mà thôi. Thực tế thì, có nhiều yếu tố hơn đối với một vũ khí chỉ là sức mạnh của nó. Có đáng tin cậy hay không? Có dễ mang đi theo hay không? Nó có chịu đựng được nơi hoang dã hay không? Nó có thể được bảo dưỡng và duy trì trong những điều kiện khắc nghiệt hay không? Và vân vân.
Người Thức Tỉnh không cần phải suy nghĩ về những việc như vậy, nhưng mà Rain thì cần. Và nhờ vào sư phụ của cô, cô đã học được những vấn đề đó. Mỗi trang bị của cô đều được tính toán chu toàn.
‘...Ừ. Chứ không phải vì mình đơn giản không được phép dùng thứ gì xịn xò hơn.’
Lớp bên trong của bộ đồ của Rain bao gồm một bộ đồ liền thân của quân đội, loại mà binh lính của Quân Đội Sơ Tán đã dùng ở Nam Cực. Nó có thể tự chữa trị và điều chỉnh nhiệt độ của cơ thể cô, một nhu cầu cần thiết ở Ravenheart, nơi mà cơn lạnh trí mạng và nhiệt độ thiêu đốt bằng cách nào đó cùng tồn tại hài hòa đến ghê tởm.
Mặc dù phải thừa nhận, chức năng tự chữa trị của bộ đồ liền thân cơ bản là cạn kiệt sau vài năm lạm dụng, và cô đã phải tự tay chắp vá nó vài lần. Sư phụ cô giỏi việc kim chỉ đến kì lạ vì nguyên nhân gì đó, và anh ta đã truyền đạt kiến thức đó cho người đệ tử miễn cưỡng này.
Cô mặc quần da trên bộ đồ liền thân, làm từ da của một Quái Thú Thức Tỉnh, cũng như ủng cao tới đầu gối từ cùng vật liệu đó. Phần còn lại của quần áo cô bao gồm một áo thun henley bình thường, áo khoác lông, và một áo choàng quân đội được thêm một lớp củng cố.
Cũng có vài món giáp bổ sung cho tập hợp khiêm tốn này – giáp cẳng tay và cẳng chân hợp kim, một tấm bảo vệ ngực bằng da, và hai vai thì được bảo vệ bởi một món giáp liên kết.
Bộ giáp bình thường là còn lâu mới đủ bảo vệ cô khỏi bộ vuốt của đám Sinh Vật Ác Mộng, nhưng mà nó tốt hơn là không có gì cả. Ít nhất thì nó có thể bảo vệ cô khỏi một hai đòn sượt qua. Mang bất cứ thứ gì nặng hơn hiện tại sẽ chỉ khiến cô chậm lại mà không có thêm bảo vệ cho lắm.
Rain cũng mang găng tay da, còn cái áo khoác dài mùa đông của cô thì hiện tại đang được gấp lại và cất bên trong ba lô.
...Không cần phải nói, cô cảm thấy ghen tị đắng chát mỗi khi nhìn thấy một người Thức Tỉnh trẻ tuổi đi lêu lỏng trong những bộ giáp ma thuật sáng bóng. Họ thậm chí không cần giặt Ký Ức, chứ đừng nói đến tự tay tu sửa chúng! Còn chưa kể đến việc giáp của họ là bền bỉ hơn nhiều.
‘Tập trung!’
Con Sâu Đá đã sắp chỉ còn cách có trăm mét. Tro đang rơi xuống từ bầu trời, khiến hình dạng của nó mơ hồ và nhòe nhòe...ít nhất là dễ để xác định phương hướng và sức gió. Đánh trúng một mục tiêu từ khoảng cách như này là không dễ, nhưng mà là trong khả năng của Rain.
Tuy nhiên, cô không chắc là cô sẽ có thể giết sinh vật ghê tởm kia chỉ với một mũi tên. Những mũi tên của cô đúng là mạnh mẽ hơn cây cung – những đầu mũi tên đó được làm từ răng nanh của một Quái Thú Thức Tỉnh, và kết quả thì khá là chết chóc. Nhưng mà Sâu Đá không có một điểm yếu dễ lợi dụng. Không có điểm nào mà cô có thể bắn vào để ngay lập tức hạ gục con Quái Vật kia.
Thứ tà ác kia cũng nhanh vô cùng bất chấp gần hết cuộc đời nó là sống dưới đất. Sẽ mất Sâu Đá vài giây, nhiều nhất là ba, để vượt qua một trăm mét giữa họ.
Và một giây nữa để xé xác cô.
Nó chắc chắn cũng đã phát hiện cô rồi.
‘Bình tĩnh.’
Như sư phụ cô luôn nói...
Và đừng có dám chết, nếu không anh sẽ tự mình giết em!
Là một đệ tử tôn sư trọng đạo, Rain không có lựa chọn mà phải vâng lời.
Cô nín thở và nhắm bắn. Thời gian chậm lại. Rain hơi di chuyển cây cung, tính toán gió, rồi thả lỏng những ngón tay, cho phép chúng trượt khỏi sợi dây.
Nhẹ nhõm khỏi lực căng đó, cây cung hợp kim của cô đẩy mũi tên ra trước với lực lượng ghê gớm. Sợi dây đánh vào tấm bảo vệ ngực của cô như một cây roi. Tro đang rơi xoáy lượn, bị cơn gió hỗn loạn ảnh hưởng.
Cách đó một trăm mét, Sâu Đá ngã xuống đất thành một đống chi dài lộn xộn. Mũi tên đã lao vào cái hàm tròn của nó, đâm xuyên não sinh vật ghê tởm này.
Tiếc là...
Sâu Đá có vài bộ não độc lập.
Trước khi Rain có thời gian để chớp mắt, con vật kia đã lăn trên đất và bắn về phía cô như một đầu đạn thịt buồn nôn. Nó vượt qua một nửa khoảng cách giữa họ trong thời gian mà cảm giác như là không đến một giây. Một đám mây tro bay lên không trung sau lưng nó, tỏa ra ngoài như một làn sóng hắc ám sôi sục.
Nhưng trước khi nó có thể vượt qua khoảng cách còn lại thì, một mũi tên thứ hai đánh trúng nó. Chỉ mất Rain nhiêu đó thời gian để kéo cung lần nữa, điều chỉnh nhắm, và cho mũi tên bay ra.
Mặc dù đánh trúng một mục tiêu di chuyển là khó hơn rất nhiều, chứ đừng nói đến một mục tiêu nhanh đến vậy, mũi tên thứ hai vẫn chính xác xuyên vào hàm nó lần nữa. Lần này, nó vào ở gốc độ hẹp hơn, đánh trúng cột sống của Sâu Đá.
Sinh vật ghê tởm vấp ngã...nhưng tiếp tục lao về phía Rain.