Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1626: CPLPTVNKCĐKNCAHM...ĐĐ,AC?THLGV? BTT(Q7)



Chương 1626: Chuyến Phiêu Lưu Phi Thường Và Những Kì Công Đáng Kinh Ngạc Của Anh Hùng Mộng Giả...Đợi Đã, Ai Cơ? Tên Hắn Là Gì Vậy? Bản Tóm Tắt (Quyển VII)

Thả cây cung xuống, cô vội vàng nhặt lên một thanh giáo dài mà đã nằm trong tro.

Vũ khí lựa chọn của Rain là một cây cung. Nhưng mà, đó không có nghĩa là cô chỉ biết cách dùng cung. Sư phụ cô đã luôn nói là một vũ khí tầm xa chỉ tốt nếu người ta có thể giữ kẻ địch ở phạm vi đó, và trong thế giới Mộng Ảo, thậm chí những vị Thánh cũng không thể đảm bảo một việc như vậy.

Vì vậy, cô không chỉ thành thạo dùng vũ khí tầm xa, mà còn biết dùng đa dạng vũ khí.

Rain phải nói là rất tháo vát.

Đến khi cô nắm lấy ngọn giáo và nhảy đứng dậy, Sâu Đá đã gần đến chỗ cô.

Với máu hôi thối chảy ra từ cái hàm rách nát, sinh vật ghê tởm kia nâng lên một chi trước để chém cô thành nhiều mảnh...

Và đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt.

Cái hố mà Rain đã đào và phủ những nhánh cây lên có lẽ không sâu, nhưng mà nó được đặt ở vị trí hoàn hảo để ngăn lại cú lao của một con quái vật vô tri.

Có một lợi ích vĩ đại cho khả năng dùng nhiều loại vũ khí, nhưng mà thậm chí luôn luôn có chuẩn bị là càng lợi ích hơn nữa. Sư phụ cô đã nhồi nhét thứ nguyên tắc đơn giản đó vào đầu cô từ một lúc lâu rồi.

Trước khi con Sâu Đá có thể khôi phục từ việc đột nhiên rơi xuyên tro, ngọn giáo nặng nề đánh vào nó với toàn bộ lực lượng mà cô có thể tung ra. Những cái vảy trắng của nó bị đầu giáo rộng phá vỡ, và con quái vật ghê tởm kia phát ra một tiếng kêu chói tai.

Rain hơi tái đi và cuối cùng rút kiếm ra. Kẻ địch đã bị thương nghiêm trọng, nhưng mà nó vẫn chưa chết.

Một đống da thịt xấu xí và chi gầy gò loạng choạng cố leo ra khỏi hố, chỉ để bị đón đầu bởi lưỡi kiếm một thanh tachi. Rain cắt đứt những chi trước của con quái vật đã chậm chạp lại kia, rồi tung ra một đòn chém tàn nhẫn ngang qua cái cổ bọc vảy của nó, chém ra một vết cắt trên nó.

Vài đòn đánh chuẩn xác và vài cú né chuẩn thời gian nữa, và sinh vật kia rốt cuộc bất động. Chỉ có nửa cơ thể ghê tởm của nó đã có thể leo ra khỏi cái hố nông, và bây giờ đang nằm trên tro.

Rain ngã sụp xuống và bắt lấy đầu gối, thở nặng nề. Cô có thể cảm nhận một chút tinh túy từ bên ngoài thẩm thấu vào linh hồn cô, và một dòng sông adrenalin đang chảy trong máu cô.

“C-Chết tiệt...!”

Rồi, một giọng nói vang lên từ sau lưng cô.

“Bạn đã giết một Quái Vật Ngủ Say, Sâu Đá. Bóng của bạn trở nên mạnh mẽ hơn!”

Quay đầu lại, cô ném một ánh mắt u ám về phía sư phụ của mình, người mà cuối cùng đã bò ra từ cái bóng của cô trong toàn bộ sự tuyệt vời không biết xấu hổ của anh ta.

“...Anh nói nhảm cái quái gì vậy?”

Chàng trai đứng đằng sau cô, mặc một bộ giáp nhẹ dệt ra từ lụa tăm tối, xấu hổ nhìn đi.

“À, chuyện đó. Đừng để ý đến anh. Chỉ là thứ mà anh từng thường xuyên nghe thấy.”

Rain hít một hơi sâu và quay đi với biểu hiện vô cảm trên gương mặt tái nhợt, nhưng xinh đẹp.

‘...Mình nhất định phải giết anh ta một ngày nào đó.’

Ma có giết được không nhỉ?

Thầy của Rain...là một tồn tại kì lạ.

Thường thì, anh ta sẽ sống trong cái bóng của cô, chỉ xuất hiện khi không có ai khác ở quanh. Ban đầu, cô cho rằng bản thân đã phát điên và đang ảo tưởng, nhưng sau khi ở với bóng ma bí ẩn kia một thời gian, Rain dần nhận ra nó là thật.

Và không chỉ vậy, mà còn cực kì mạnh mẽ.

May mắn là, bóng mà này chủ yếu là rất tốt, và có vẻ không hề có ý xấu gì với cô cả. Trái lại, nó...anh ta...đối xử với Rain với gì đó mà như là cách người ta đối xử với người thân thích của mình vậy. Gần như thể anh ta là hồn ma của một tổ tiên xa xôi nào đó của cô.

Nhưng cô không nghĩ gia đình cô có một tổ tiên như vậy. Nhưng mà rồi, Rain là con nuôi, và không biết nhiều về ba mẹ ruột của mình. Nên...có lẽ là thật sự có khả năng có một vị thần hắc ám lập dị trong gia phả của cô?

Sư phụ của cô đúng là trông hơi giống cô. Nói chính xác thì là một phiên bản hào nhoáng hơn, đẹp trai hơn, và nam tính hơn của cô.

...Kể cả nếu hắn ta hơi lùn.

Dù sao đi nữa, sư phụ cô – kẻ gọi bản thân là Bóng Tối – là một tồn tại kì lạ. Khi anh ta hiện ra từ cái bóng của cô, anh ta trông như một chàng trai trẻ với làn da hoàn mĩ như thạch cao, mái tóc đen như lông quạ, và đôi mắt xinh đẹp mà trông như hai viên mã não lấp lánh. Diện mạo tuyệt mĩ của anh ta là hoàn toàn nhân loại, chỉ có điều hơi quá hoàn hảo.

Nói vậy nhưng...sư phụ cô không có cái bóng của bản thân.

Anh ta tránh né gương như né dịch hạch, đến mức mà cô bị cấm không được mang gương bên người. Nên, mặc dù Rain không thể xác nhận, cô nghi ngờ rằng anh ta cũng không có phản chiếu.

Thứ mà khiến cô tin rằng sư phụ mình là một ma cà rồng.

Nhưng mà anh ta lại không sợ ánh mặt trời, và có vẻ không hứng thú với việc hút máu cô. Hay máu của bất cứ ai khác.

Nói ngắn gọn, sau bốn năm ở cùng người sư phụ này, Rain vẫn không hề biết anh ta là gì.

Bất cứ nỗ lực hỏi han về danh tính sẽ mang đến những câu trả lời nhảm nhí mà đơn giản không thể nghiêm túc cân nhắc được.

Như là:

“Sư phụ...anh nói cho em biết đi mà. Anh là ai, thật sự?”

“Chẳng phải anh nói rồi sao? Thần thánh à, anh phải lặp lại bao nhiêu lần chứ? Anh là...anh trai thất lạc từ lâu của em.”

“Em khá chắc là mình sẽ nhớ đã có một anh trai.”

“Em cũng nghĩ vậy ha? A, nhưng mà em thấy đó...sau khi anh giết phiên bản độc ác của bản thân và đến được cửa sông của dòng sông thời gian, thứ mà chảy bên trong một kim tự tháp vĩ đại mà một ác ma đáng sợ đã xây lên từ máu và thịt của một Titan Báng Bổ, anh đã bị tấn công bởi một con chim đê tiện, đáng ghét, rất ghê tởm, rất không ngoan ngoãn và định mệnh của anh đã bị đánh cắp. Nên, không ai trên thế giới này nhớ đến anh cả.”

“...Ờ.”

“Ồ, nhưng mà trước đó, anh rất nổi tiếng đó. Không chỉ anh nổi tiếng, ngay cả một danh tính bí mật khác của anh cũng nổi tiếng. Thậm chí phải nói là nổi tiếng toàn cầu. Anh cũng là một anh hùng chiến tranh nữa. Và cực kì giàu có. Thật ra...em có biết Công Chúa Nephis không? Ngôi Sao Thay Đổi của gia tộc Bất Diệt Hỏa? Anh cơ bản là bạn trai của cô ấy.”

“Ờ...”

Hoặc là:

“Sư phụ, em hỏi anh một câu được chứ? Chính xác thì anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em nhất định có thể. Hờ. Đó là một câu hỏi phức tạp! Người ta có thể nói là anh lớn hơn em vài tuổi. Nhưng mà cùng lúc, hiện thân này của anh chỉ mới được sinh ra bốn năm trước mà thôi? Ồ, nhưng mà thật ra thì, anh đoán bản thân là vài ngàn tuổi. Anh chỉ quên đi đa số năm tháng của mình sau khi thanh kiếm ma thuật nguyền rủa nổi loạn chống lại anh, và anh phải hủy diệt nó, cũng như những kí ức của mình.”

“Một...thanh kiếm ma thuật nguyền rủa? Anh hủy diệt nó bằng cách nào?”

“Ừ thì, anh nói nó biến mất. Và nó biến mất. Sư phụ em ngầu như vậy đó.”

“...”

Hoặc là:

“Sư phụ, nói em biết sự thật...anh không phải một vị thần độc ác, đúng chứ?”

“Đương nhiên là không!”

“Thật ư?”

“Chắc rồi. Ý anh là...máu của một ác ma cổ đại đúng là chảy trong người anh, và anh đúng là đã nuốt đốt tay của một gã thần thánh cực kì khó nắm bắt, sau khi bị ném xuống một vực thẳm hắc ám không đáy. Và tính đúng ra thì, anh đúng là chủ nhân của một mảnh không ánh sáng mà bị xé ra từ một cõi thần thánh. Nhưng, một vị thần độc ác? Nực cười!”

“Em...em hiểu.”

“Ý anh là. Cùng lắm thì anh chỉ là một á thần mà thôi...”

Nói ngắn gọn...

Sau một thời gian ở cùng sư phụ, Rain ngừng đặt câu hỏi.

Cô có cảm giác là bản thân nếu chưa điên, thì sẽ điên nếu cứ tiếp tục làm vậy.

Nên, cô chỉ sống cuộc sống của mình và chịu đựng sự rèn luyện hà khắc, cũng như những sự kì quặc và rùng rợn của sư phụ bí ẩn của mình. Mặc dù cô vừa trách anh ta vì không có cơ hội thách thức Ác Mộng Đầu Tiên, Rain biết là sự chỉ dẫn của anh ta đã giúp cứu cô vô số lần. Cô cũng đã trở nên mạnh mẽ và tài năng hơn nhiều dưới sự chỉ bảo của anh ta.

Sau một lúc, cô đã quen với việc có anh ta ở cùng, và thậm chí đôi lúc cảm thấy an ủi bởi việc đó.

Nhưng mà ngay bây giờ thì không. Ngay bây giờ, cô đang nghiêm túc cân nhắc về việc làm một lễ trừ tà đuổi hắn ta đi.

“Này Rain? Tại sao em lại thừ người ra vậy?”

Cô giật mình và nhìn sư phụ mình, cảm giác hơi xấu hổ.

Anh ta lắc đầu.

“Đi đi, thu hoạch con Sâu Đá trước khi Nữ Hoàng lấy nó.”

Rain nhìn chăm chú cái xác buồn nôn của sinh vật kia, thở dài, rồi nhảy xuống hố.

Kéo một con dao săn sắc bén ra khỏi một bao nhỏ gắn trên lưng, cô nhăn nhó và bắt đầu làm việc, lầm bầm:

“Trước khi Nữ Hoàng lấy nó? Ha! Tại sao bà ấy lại lấy một con Sâu Đá cỏn con chứ...như thể bà ta cần một thủ hạ yếu ớt và xấu xí như vậy...”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com