Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1627: Chiến Lợi Phẩm Từ Cuộc Săn



Chương 1627: Chiến Lợi Phẩm Từ Cuộc Săn

Bất chấp trận chiến đấu của Rain với Sâu Đá chỉ kéo dài cỡ chục giây, cô mệt mỏi. Không chỉ vì cô đã theo dấu sinh vật kia một thời gian dài trước đó, dùng nhiều giờ chuẩn bị đợt mai phục, nhưng còn vì những giây ngắn ngủi mà yêu cầu sự tập trung tuyệt đối và thể chất đáng sợ đã khiến cô tiêu hao rất nhiều.

Lần nào cũng vậy cả. Nếu một người thường muốn đối đầu với một Sinh Vật Ác Mộng, thì bất cứ thứ gì mà kém hơn toàn bộ sức lực, và thêm chút nữa, đồng nghĩa với cái chết. Mà cũng không phải có nhiều người thường lại đi kiếm chuyện chiến đấu với những sinh vật ghê tởm đó – ít nhất là không nhiều người còn sống để kể lại câu chuyện như vậy.

Theo góc độ đó, Rain là một sự bất thường.

Tiếc là, yêu cầu hà khắc đối với thể chất của cuộc săn vẫn chưa kết thúc khi con mồi đã chết.

Nhăn nhó, Rain nắm lấy con dao săn sắc bén của mình và bắt đầu mổ xẻ con Sâu Đá.

Thịt của nó dai và cứng. Vảy của nó càng cứng hơn nữa. Thậm chí với con dao được đúc từ thép ma thuật, mất toàn bộ sức mạnh của Rain để có thể mổ ra cái xác này. Đặc biệt là vì cô không muốn tắm trong máu của nó – không chỉ vì như vậy rất tởm, mà còn vì mùi máu hôi đó có thể hấp dẫn đến những Sinh Vật Ác Mộng khác.

“Nguyền rủa...nguyền rủa cả mà...”

Cô đổ mồ hồi, rốt cuộc phải cởi hai lớp áo khoác và vén lên tay áo thun. Tro tiếp tục rơi xuống từ bầu trời, khiến làn da trắng như ngà của cô bị những vết nhòe đen như mực.

Còn sư phụ cô thì đang ngồi thoải mái trên một tảng đá và quan sát cô với biểu hiện hài lòng, thậm chí không thèm giúp đỡ.

‘Đồ khốn...’

Lại chửi thề? Rain, một cô gái trẻ đàng hoàng phải cư xử với sự khiêm tốn, tao nhã, và lịch sự. A, em đúng là một cô gái ngoan ngoãn khi chúng ta mới gặp...em học những thói xấu kia ở đâu được chứ? Ai dạy em thứ ngôn ngữ dơ bẩn như vậy? Nói anh biết, và anh sẽ đi đá đít cái tên khốn chết tiệt đó...”

Cô ngừng một giây, lườm anh ta, rồi quay trở lại làm việc mà không nói gì.

“Đừng có trề môi.”

‘Em không có trề môi!’

Rain thu thập những cái răng sắc bén của con vật – những thứ này có thể dùng để chế thêm đầu mũi tên – rồi đến những chi của nó và cắt ra những lưỡi cắt giống đá từ những khớp của nó. Những lưỡi cắt này có thể đem bán ở Ravenheart với cái giá tốt hoặc là trao đổi lấy vật liệu khác.

Nhưng mà, kho báu thật sự thì là bộ da của Sâu Đá. Mặc dù nó chỉ là một Quái Vật Ngủ Say, vảy của đám sinh vật này là nhẹ và cứng cáp. Người Thức Tỉnh mà chưa có cho mình một Ký Ức giáp tốt thường dùng chúng để chế tạo những bộ giáp vảy. Đương nhiên là những người có nhiều tiền hơn thì có thể mua gì đó tốt hơn, nhưng mà cũng có không ít người không thể làm vậy.

Và khi người sau gặp rắc rối, thì bộ giáp của họ sẽ cần được chữa trị với càng nhiều vảy nữa. Vì vậy, da của Sâu Đá luôn có giá. Bản thân Rain đã từng mặc một bộ giáp vảy như vậy, nhưng mà sau khi săn một Quái Thú Thức Tỉnh, cô chuyển sang trang bị làm từ da của nó.

Nên, cô có thể kiếm được không ít khi bán bộ da này. Chỉ là thu hoạch nó là một quá trình khó khăn và dơ bẩn.

Cô gian nan tách da khỏi thich con quái vật, rửa sạch nó tốt nhất có thể, và lăn nó thành một cái bọc to. Cột nó với dây, cô nhăn nhó và dùng tro xoa lên nó để khử mùi.

Rồi, cô lấy lại hai mũi tên của mình. Sau khi quan sát chúng vài giây, Rain thở dài. Một mũi có thể sửa lại dùng tiếp, nhưng một cái thì đã không còn cứu nổi. Kho mũi tên của cô đang trở nên nghèo đến nguy hiểm – vẫn còn nhiều trong bao, nhưng mà những cái làm từ răng con Quái Thú Thức Tỉnh thì chỉ còn vài cái.

Cô rửa mũi tên nguyên vẹn và đặt nó sang một bên.

Cuối cùng, đến phần quan trọng nhất...

Moi ra hai viên pha lê lấp lánh từ thi thể con Sâu Đá, Rain nhìn sư phụ và mỉm cười.

“Em làm nhé?”

Cậu giơ lên hai bàn tay trắng và khẽ vỗ tay.

“Làm đi. Giết tốt lắm.”

Rain đẩy phần còn lại của cái xác xấu xí vào lại trong hố với chân, rồi quỳ xuống và đặt hai viên pha lê lên một viên đá phẳng. Cô thường nhìn thấy người Thức Tỉnh bóp nát mảnh hồn bằng tay, nhưng mà bàn tay bình thường của cô sẽ bầm dập ghê gớm nếu cố làm vậy. Nên, thay vì làm vậy, cô đơn giản dùng chuôi dao đập xuống chúng.

Hai viên pha lê tan vỡ, và cô cảm giác một lượng tinh túy gần như không cảm nhận được từ bên ngoài nhỏ giọt vào linh hồn cô. Đó là một cảm giác kì lạ, và cô đã chỉ vừa mới có thể cảm nhận được nó gần đây.

Sư phụ cô có vẻ thỏa mãn, và cô cũng vậy.

“Sư phụ...anh nghĩ bao lâu nữa thì em mới có thể thử hình thành hồn tâm?”

Anh ta quan sát cô vài giây, rồi mỉm cười.

“Sớm thôi. Em đã có thể cảm giác và điều khiển tinh túy, nên sẽ không lâu nữa trước khi nó thức tỉnh. Tuy nhiên...”

Một tiếng thở dài mềm mại thoát ra từ môi anh ta.

“Có gì đó nói với anh là sẽ không đủ sớm. Nên, chúng ta cần phải nhanh lên. Em phải săn thêm một sinh vật Thức Tỉnh. Một con mạnh nữa.”

Rain rùng mình, nhớ đến lần cuối cô phải đối mặt một Sinh Vật Ác Mộng Thức Tỉnh. Lần đó suýt khiến cô mất mạng. Trong mắt sư phụ cô, thì thứ đó có được xem là mạnh không?

Cô nhìn anh ta với ánh mắt dài.

“Anh biết là chúng ta có thể mua một hai mảnh hồn Thức Tỉnh mà hả? Chắc chắn là sẽ đắt. Nhưng mà bố mẹ em có thể giúp đỡ. Đợi đã...thật ra thì, tại sao chúng ta cần mua chúng chứ? Sư phụ, anh thật là vĩ đại và siêu ngầu. Làm việc đi chứ! Đi kêu một đám sinh vật chết đi, và để em thu thập mảnh hồn của chúng!”

Anh ta nhìn cô với vẻ không tin nổi và ho khan.

“Ừ thì...chắc rồi, em nói đúng. Sư phụ em đúng là siêu ngầu! Anh có thể giết đám quái vật cho em...”

Mắt Rain lóe lên.

“Thật ư?”

Nhưng mà anh ta chưa nói xong:

“...và sẵn đang làm vậy, sao anh không Thức Tỉnh giùm em luôn ha? Anh có nên dùng muỗng đút em ăn luôn không hả, như một em bé vậy?”

Anh ta khịt mũi.

“Để anh nói cho em biết, anh biết một em bé mà đã Vượt Giới Hạn trước khi nó học cách đi. Và thằng nhóc thậm chí còn không có người sư phụ như anh! Nghĩ đến thì, cớ của em là gì hả? Hả? Em có gì biện minh không?”

Rain căm ghét lườm anh ta, rồi nhìn đi.

“Quên em vừa nói gì đi.”

Cô rửa sạch vũ khí, cho dao vào bao, và cột bộ da đã cuộn lại lên ba lô. Cuối cùng đã sẵn sàng rời khỏi, Rain nâng nó lên vai và bắt đầu bước đi.

Đến lúc trở lại Ravenheart rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com