Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1628: Người Hành Hương Mệt Mỏi



Chương 1628: Người Hành Hương Mệt Mỏi

Rain cố ý dùng trang bị nhẹ, vậy mà, cô vẫn đang cõng một gánh nặng đáng kể. Có quần áo và giáp, cung, bao tên, ngọn giáo cô dùng, kiếm, con dao săn gắn trên thắt lưng, và một con dao khác giấu trong giầy. Cũng có nhiều thứ nhét bên trong và gắn bên ngoài ba lô của cô – mọi thứ cô cần để đi săn và sống sót trong nơi hoang dã.

Sẽ rất tốt nếu có thể đơn giản triệu hồi và hủy đi toàn bộ những thứ này khi cô cần chúng, nhưng mà tiếc là, Rain không thể dùng Ký Ức. Cô thậm chí không thật sự có thể dùng Ký Ức mà một người khác đã triệu hồi ra rồi đưa cho cô, bởi vì linh hồn cô không có tâm, và cô không phải người mang Ma Pháp Ác Mộng.

Bị đè xuống bởi gánh nặng thêm từ da và răng của Sâu Đá, Rain cảm thấy khổ sở.

Không hề giúp gì khi mà Ravenheart nằm trong dãy núi. Cô hiện tại đang ở dưới đáy một hẻm núi sâu, cách không quá xa một khu vực tương đổi phẳng ở chân dãy núi nơi có những nông trại cung cấp thực phẩm cho thành phố. Có một chuyến leo dài và gian nan trước cô.

Dùng ngọn giáo là một cây trượng chống, Rain chậm rãi ra khỏi hẻm núi. May mắn là, cô có thể lực tốt...thật sự phải nói là tuyệt vời. Cơ thể thon gọn và bề bỉ của cô đã được tôi luyện bởi nhiều năm rèn luyện không ngừng, và cơ bản là đã ở giới hạn của thứ mà một người thường có thể đạt đến.

Trong quá khứ, Rain đã rèn luyện rất nhiều với những gia sư riêng. Cô lúc đã đã cho rằng thể chất của mình là tuyệt vời...cô đã không biết gì cả. Dưới sự dẫn dắt khắc nghiệt và cẩn thận của sư phụ, trạng thái thể chất của cô đã tiến vào địa bàn hoàn toàn mới. Cơ thể trẻ trung của cô khỏe khoắn, lì lợm, và linh hoạt như mèo.

Thậm chí những vận động viên tinh anh nhất cũng sẽ giật mình và ghen tị nếu họ nhìn thấy cô có khả năng gì...mà như vậy cũng chả quan trọng gì. Bất cứ người Thức Tỉnh nào đều có thể đánh bay cô với một cú tát nửa vời.

‘A...sao cũng được!’

Đôi lúc, Rain thấy giận sư phụ vì cấm cô thách thức Ác Mộng Đầu Tiên. Nhưng mà cùng lúc, cô cũng biết ơn anh ta. Không chỉ vì bản thân, mà còn thay cho bố mẹ cô.

Họ đã mất một đứa con vì Ma Pháp Ác Mộng. Nếu cô chỉ một mình, thì Rain sẽ vui vẻ mạo hiểm tính mạng để trở thành một người Thức Tỉnh...nhưng mà cô không thể chịu nổi ý nghĩ bố mẹ sẽ phải đau khổ thêm lần nữa.

Nên, lời hứa của sư phụ là giúp cô Thức Tỉnh mà không phải thách thức Ác Mộng là như một tia sáng trong biển hắc ám.

Dù sao đi nữa, mặc dù leo núi trong thời tiết tồi tệ trong lúc cõng một gánh nặng như này là khó và khổ sở, cô từ lâu đã quen với nó.

Trong lúc Rain leo lên cao hơn, sư phụ đi cạnh cô, đánh giá lại những sự kiện trong chuyến săn. Cô đã làm tốt và đã giết một Sâu Đá mà không chịu thương tích gì, nhưng mà vẫn có vài thứ mà cô có thể làm tốt hơn, và những thứ mà có thể làm khác đi.

“Có lẽ em không nên bán những lưỡi cắt từ con Sâu Đá. Lần tiếp theo, em có thể đặt chúng ở đáy hố như gai.”

“Đó là ý tưởng tốt, nhưng mà đừng quá dựa dẫm vào bẫy. Lần này, tên khốn kia chạy thẳng đến, nhưng mà lần kế tiếp, em có lẽ không may mắn như vậy. Em định làm gì nếu con sâu bỏ qua cái hố?”

“Rút lui và dụ nó vào cái hố thứ hai, đương nhiên rồi. Và dù sao thì, có thật sự là may mắn hay không? Em đã điều tra cái dốc và tìm những lỗ sâu, chọn điểm mai phục, và đào hố giữa hai nơi đó. Đám Quái Thú là ngu ngốc, nên kẻ địch sẽ chọn đuổi theo em theo con đường ngắn nhất. Chắc rồi, nó hóa ra là một con Quái Vật...hơi thông minh hơn, nhưng mà vẫn khá ngu ngốc.”

“Em nghĩ may mắn là gì hả, con nhóc? Vận may không phải thứ mà tự dưng xảy ra với em, nó là thứ mà em khiến cho xảy ra. Tin anh đi, anh sẽ biết! Anh từng là người may mắn nhất trên đời. Cũng là người kém may mắn nhất...”

Nhanh chóng, Rain đã leo đủ cao để thoát khỏi cơn mưa tro. Nhiệt độ thiêu đốt bị thay thế bởi cơn lạnh tàn nhẫn, và những bồ hóng đen đã bị thay thế bới tuyết trắng xóa. Một cơn gió mạnh thổi lên, khiến cô lạnh đến tận xương và suýt bị ném khỏi dốc.

Chửi thề, Rain rùng mình và vội vàng lấy áo khoác ra từ ba lô, quấn bản thân trong sự ấm áp của nó và kéo cái mũ lông xuống. Cái áo khoác này cũng được may từ da của con Quái Thú Thức Tỉnh mà cô đã săn, nên nó là đủ để bảo vệ cô khỏi cơn lạnh trí mạng của dãy núi.

Thắt nút trên cái cổ áo cao để che mặt lại, cô nâng túi lên và quay sang nhìn sư phụ mình.

Anh ta đang đứng cách đó vài mét, không mặc gì ngoài bộ giáp nhẹ kia. Dù vậy, anh ta lại không hề có dấu hiệu lạnh lẽo gì, chỉ càng khiến Rain vững tin sư phụ cô là một dạng âm hồn báng bổ gì đó.

Ánh mắt anh ta trông nghiêm nghị đến kì lạ.

Quay sang nhìn cùng hướng, cô đột nhiên phát hiện một cái bóng đang dần di chuyển qua cơn bão tuyết. Rain căng thẳng một giây, nhưng rồi thả lỏng, khi phát hiện đó là một con người.

Một giây sau đó, cơn gió mạnh lặng đi, và bão tuyết kết thúc đột ngột không khác gì lúc nó bắt đầu.

Cô vẫy tay và đi về phía người lạ.

“Này! Bị lạc hả?”

Nhưng mà, bàn tay cô đông cứng trên không trung. Có gì đó sai...

Tại sao sư phụ cô không biến mất vào những cái bóng? Anh ta chưa từng ra mặt khi có người khác ở xung quanh.

Ngọn giáo của cô đã giơ lên khi cô cuối cùng nhìn thấy rõ người lạ đang đến gần.

...Đó là một cô gái trẻ, nhỏ hơn cô khoảng ba bốn tuổi gì đó. Thật sự thì chỉ là một cô gái tuổi teen mà thôi. Cũng như sư phụ, cô ta chỉ mặc một bộ giáp nhẹ, thứ mà rách và biến đen ở vài nơi vì máu đông cứng. Làn da của cô ta tái đến mức trông xanh đi, như là một cái xác vậy, những bước chân của cô chậm chạp và vụng về.

Mắt cô như là thủy tinh bám hơi sương, hoàn toàn không có ánh sáng, và gương mặt cô như một tấm mặt nạ khắc ra từ băng.

Cô ta đã chết.

“Đừng làm phiền cô ta.”

Giọng nói của sư phụ cô có vẻ buồn. Rain trở nên im lặng, hạ thấp ngọn giáo, rồi lùi lại một bước và để cô gái đã chết đi ngang qua. Một tiếng thở dài bé tí thoát khỏi môi cô.

Cái xác càng đi đến gần, cô càng có thể nhìn thấy những vết thương đầy trên cơ thể cứng nhắc của cô. Đến cuối cùng, không thể nhìn nữa, Rain quay đi và lén lút chùi mắt.

Cô gái đã chết đi ngang qua họ mà không có phản ứng gì cả, gương mặt bầm dập bất động, và chậm rãi biến mất vào màn tuyết xoáy lượn. Vài giây sau đó, gió xóa đi dấu chân của cô ta, như thể cô chưa từng tồn tại.

Rain và sư phụ cô chỉ còn một mình trên dốc núi tuyết.

Cô thở dài.

Đông chí vừa mới trôi qua...

“Cô ấy...cô ấy là một trong những người Ngủ của năm nay?”

Anh ta gật đầu.

“Cô ấy chắc là đã chết trên đường đến một Thành Thị. Nên, Nữ Hoàng đã lấy cô ta.”

Rain giữ im lặng một lúc, rồi thở dài lần nữa.

Nữ Hoàng Song nắm giữ quyền uy đối với tử vong, nên bất cứ thứ gì chết trong Lĩnh Vực của bà là bị bà tay lấy đi. Không hiếm để thấy những người hành hương đã chết đi qua tuyết. Với một số người, hành trình này là dài...với một số người khác, hành trình đó là ngắn. Sau khi đến Ravenheart, họ tiến vào hang động băng giá dưới cung điện và trở thành thủ hạ của Nữ Hoàng.

Nữ Hoàng Song là nữ hoàng của người sống, nhưng mà bà cũng là nữ hoàng của người chết. Đó là tại sao người trong Lĩnh Vực Kiếm chế nhạo gọi bà ta với cái tên Nữ Hoàng Sâu.

Đương nhiên, cái biệt danh đó là nực cười. Không có sâu gì bên trong những Sảnh Băng, nơi mà cơn lạnh tồi tệ đến mức chỉ kẻ chết mới có thể sống sót.

...Rain nhìn chăm chú về phía cô gái bị chiếm lấy đã biến mất, suy nghĩ có nên đi theo cô ta hay không. Theo sau một người hành hương là an toàn hơn, bởi vì những Sinh Vật Ác Mộng thường tránh né họ.

Nhưng đến cuối cùng, cô quyết định tiếp tục đường của mình. Nhìn cô gái đã chết kia đơn giản là quá rùng rợn.

Bởi vì người Ngủ đã mất mạng kia khiến Rain nhớ đến mong muốn ngỗ ngược của mình để trở thành một người mang Ma Pháp Ác Mộng chống lại ý muốn của sư phụ. Nếu cô đã làm vậy...

Liệu cô bây giờ cũng có đang đông cứng mà đi qua tuyết như vậy?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com