Sau một thời gian, Rain đến được một trong những con đường dãn từ vùng thung lũng đến thành phố. Những con đường núi này đã được dùng từ trước Chuỗi Ác Mộng...khó để nhớ đến việc đó sau khi dân số của Ravenheart đã bùng nổ đến nhiều triệu, nhưng mà nó đã là một Thành Thị Vĩ Đại từ trước cả lúc đó.
Những con đường dẫn đến cây cầu vĩ đại, và cung điện xinh đẹp ở cuối nó, thật ra là hàng ngàn năm tuổi. Mặc dù phải thừa nhận, chúng đã ở trong trạng thái hoang tàn và hư hại khi gia tộc Song biến Thành Thị cổ đại này thành nhà của họ.
Những người Thức Tỉnh của Đại Gia Tộc Truyền Thừa đã khôi phục nơi này đến sự huy hoàng xưa kia của nó, và cả một hệ thống đã được mở rộng thêm nữa vì lượng người tăng lên trong bốn năm qua.
Bây giờ, những đội làm đường được bảo vệ kĩ càng đang ở xa Thành Thị, xây dựng những đường cao tốc an toàn đến những thành phố khác trong Lĩnh Vực Song. Nhiều người Thức Tỉnh với Phân Loại Thực Dụng đang tham gia quá trình xây dựng, và nhiều chiến binh đang bảo vệ những đoàn xây dựng khỏi đám Sinh Vật Ác Mộng rình mò. Rain thậm chí đã thử xin việc vào trong những đoàn như vậy, nhưng mà không ai muốn thuê một chiến binh bình thường.
Tốt nhất họ có thể làm là giữ lịch sự và không cười vào mặt cô.
‘A...’
Cô không thật sự có thể trách họ. Dù sao đi nữa, giờ khi cô đã đến được con đường rộng và được bảo dưỡng tốt, phần còn lại của chuyến leo này sẽ dễ hơn nhiều. Có lẽ có ẩn dụ gì đó về sự khó khăn không cần thiết của việc đi một con đường không ai đi ở đâu đó trong này, nhưng mà Rain không định phàn nàn với sư phụ thêm lần nữa.
Dù sao thì, anh ta đã rút lui trở lại vào cái bóng của cô, không chịu để người khác nhìn thấy.
Rain nghỉ ngơi một chút, giải tỏa cơn khát từ bi đông quân đội, và tiếp tục bước đi.
Có nhiều người trên đường. Những công nhân đi xuống thung lũng hoặc là trở lại từ ca làm việc của họ, những chiến binh Song đi tuần, những xe đẩy chất đầy hàng hóa nặng nề...cuộc sống ở đây sung túc, và thành phố trẻ này sôi nổi với những hoạt động.
Rain đã lớn lên trong khu rừng bê tông bao la mang tên NQSC, nên Ravenheart không có vẻ quá to lớn, khi so sánh. Nhưng mà, nó bằng cách nào đó có cảm giác sống động hơn nhiều. Bầu không khí của nó là khác hẳn, như thể mọi người ở đây đều trông đợi tương lai, thay vì cố không suy nghĩ về nó trong lực sợ hãi quá khứ.
Bốn năm trước, cô đã không hiểu tại sao bố mẹ cô quyết định di chuyển cả gia đình, bao gồm những đứa em của cô, vào thế giới Mộng Ảo. Chắc rồi, bố cô được mời một chức vị mới là một trong những người kết nối trong Lĩnh Vực Song, tính đúng ra là một sự thăng chức lớn...
Nhưng mà có đáng không, di chuyển cả gia đình, bỏ lại sự an toàn và tiện nghi hiện đại của NQSC, và cột mạng sống của những đứa con của họ với thế giới Mộng Ảo? Dù sao thì, quay trở lại thế giới thức tỉnh hoặc là rời khỏi Lĩnh Vực có nghĩa là sẽ bị đưa đến Ác Mộng Đầu Tiên. Cho dù người ta có chuẩn bị kĩ càng đến mấy, thì nó vẫn là một canh bạc bằng cả tính mạng.
Khi Rain hỏi bố mẹ tại sao họ muốn di chuyển đến Ravenheart, bố cô đã trả lời đơn giản:
“Bởi vì tương lai là ở nơi đó.”
Bây giờ, cô nghĩ mình đã hiểu được ý của bố. Tương lai của nhân loại, quả thật, là ở nơi này.
Hiện tại, thế giới thức tỉnh đông đúc và phát triển hơn thế giới Mộng Ảo rất nhiều, gần như không so sánh được...nhưng mà trong vòng một hai thế hệ, vị trí của chúng sẽ đảo ngược. Đến cuối cùng, cái nôi hấp hối của nhân loại thậm chí có thể sẽ bị từ bỏ hoàn toàn, khiến thế giới khắc nghiệt và đáng sợ này là căn nhà duy nhất của họ.
Và những người sớm rời khỏi cái nôi sẽ có lợi thế trong tương lai đó. Nên, quyết định của bố mẹ Rain suy đến cùng là vì Rain và những người em của cô. Tất cả chỉ vì cho họ một khởi đầu sớm hơn.
‘Đó là nếu nhân loại có thể sống sót trong thế giới Mộng Ảo!’
Đó không phải điều chắc chắn, bất chấp quyền lực của hai Đế Giả.
Cô thở dài và bước sang một bên để nhường đường cho một chiếc xe hàng nặng nề lăn qua. Vài số xe đó là được kéo bởi người Thức Tỉnh, những người mà khỏe và bền hơn bất cứ thú kéo xe nào có thể, vài xe thì không.
Chiếc xe vừa lăn ngang qua Rain là bị kéo bởi...một Sinh Vật Ác Mộng.
Một con thú xấu xí mà trông giống sự lai trộn ác mộng giữa bò ăn thịt và bò sát có sừng được cột lại, đang lôi chiếc xe đằng sau nó.
Trong thế giới Mộng Ảo không có động vật kéo xe, hay bất cứ gia súc gì khác. Nhưng mà, ở Ravenheart, những Sinh Vật Ác Mộng thường được dùng để kéo xe, cày đồng, và thực hiện đủ loại công việc nặng nề và nguy hiểm khác.
Đó đều là nhờ có Thánh Song Eunbin, hay còn được biết với cái tên nổi tiếng hơn là Bậc Thầy Muôn Thú. Buồn cười là, người đáng sợ nhất trong số những đứa con gái của Ki Song cũng đã làm nhiều nhất để khiến đời sống của những cư dân Ravenheart nhẹ nhàng hơn. Nếu không nhờ có cô, thì việc phát triển thành phố, và cả Lĩnh Vực Song nói chung, sẽ không thể nào nhanh hay bùng nổ như vậy.
Đương nhiên, vẫn có chút ghê rợn khi ở quanh những Sinh Vật Ác Mộng bị khuất phục, và người ta phải cẩn thận khi ở gần chúng. Thậm chí khi bị Bậc Thầy Muôn Thú mê hoặc, chúng vẫn là đám thú nguy hiểm, nên mỗi con phải được trông chừng bởi một người điều khiển đã qua huấn luyện.
Nhìn chiếc xe lăn đi, Rain thở dài.
“Thánh Eunbin đúng là tuyệt vời.”
Giọng nói sư phụ cô vang lên từ bóng tối, nghe hơi hoài niệm:
“Ồ? Bậc Thầy Muôn Thú? Ừ thì, cô ấy đúng là không tệ...em biết không, cô ấy có lần đã hỏi anh có muốn bỏ trốn cùng cô ấy hay không. Đương nhiên, anh đã từ chối. Sư phụ của em không phải người bị lung lay bởi một gương mặt đẹp!”
Rain liếc cái bóng của mình với vẻ không tin, nhưng mà giữ những nhận xét của mình trong đầu mà thôi.
Nhăn nhó, cô mang ba lô nặng nề tiếp tục về phía trước.
Càng đến gần thành phố, con đường càng trở nên đông đúc. Có nhiều hơn người Thức Tỉnh tuần tra nữa, đôi lúc thậm chí có Tiếng Vang đi kèm. Nhiệt độ dần tăng lên đến khi đủ ấm để cô có thể cởi ra áo lạnh. Cô thậm chí còn tháo nút của áo khoác.
Đến khi mặt trời lạnh lẽo, xa xôi chuẩn bị biến mất đằng sau đường chân trời, Rain cuối cùng đã đến được mục tiêu của mình.
Trước mặt cô, xây trên dốc núi lửa cao, là cánh cổng của Ravenheart.