Từ nơi Rain đứng trên dốc núi, cô có thể nhìn thấy gần hết thành phố.
Ravenheart được tách thành ba quận rõ ràng.
Lớn hẳn hơn hai quận còn lại nằm dài trên dốc núi lửa bốc khói, được bảo vệ khỏi cái lạnh tàn nhẫn bởi nhiệt độ từ nó. Đây là nơi hàng triệu người thường sinh sống. Nhà của họ chủ yếu được xây từ đá đen, nên có vẻ như cả thành phố là một phần của ngọn núi vậy, được chạm khắc tinh xảo lên dốc núi bởi một tồn tại thần thánh nào đó,
quận thứ hai được xây trên cây cầu đá hoành tráng mà bắc qua khe núi dẫn đến ngọn núi tuyết. Nó nhỏ hơn nhiều quận đầu tiên, nhưng mà vẫn khá lớn. Cây Cầu là nhà của đa số người Thức Tỉnh của Ravenheart – vì họ có thể sống sót cái lạnh giá và những cơn gió mạnh thổi qua nó.
Và cuối cùng, một cung điện tuyệt mĩ mà có vẻ như được cắt từ hắc diện thạch đứng ở phía đối diện cây cầu vĩ đại. Cung điện có thể nhìn thấy được từ bất cứ nơi nào trong Ravenheart khi thời tiết tốt, vẻ đẹp tăm tối và hư ảo của nó không ngừng khiến người nhìn choáng ngợp.
Đó là nơi Nữ Hoàng Song và gia tộc của bà sống, và nơi có Cổng Dịch Chuyển dẫn đến thế giới thức tỉnh.
...Còn Cổng Mộng Ảo thì nằm ở phía đối diện cung điện, trên dốc núi lửa đằng sau quận bình thường. Hàng hóa và những người định cư mới đến từ nơi đó gần như mỗi ngày, cám dỗ bởi hứa hẹn về cuộc sống tốt đẹp hơn.
Rain dùng vài giây thưởng thức cảnh tượng thành phố, rồi vội vàng đi đến cổng. Cô không thể chờ để đến hang ổ của mình và chui vào đống chăn ấm áp.
Có vài gương mặt quen thuộc đang chuẩn bị rời khỏi thành phố ngay lúc cô trở lại. Một nhóm người Thức Tỉnh trẻ đang tập trung ở trước cổng, tất cả đều mặc giáp ma thuật và dùng vũ khí Ký Ức. Vài người nam trẻ tuổi có vẻ vô cùng chú ý đến cô.
Rain thở dài.
‘Lại đám này...’
Sư phụ cô không nói gì, nhưng mà cô có thể cảm giác một sự khinh miệt như chạm đến được đang tỏa ra từ cái bóng của cô.
Một người Thức Tỉnh trẻ tuổi vẫy tay chào cô và mỉm cười:
“Rain! Vừa trở lại từ chuyến săn sao?”
Cô chần chừ, cố suy nghĩ ra một cách lịch sự để tránh cuộc nói chuyện này. Tiếc là, cô không nghĩ ra gì cả.
Sau một lúc, Rain nặn ra một nụ cười tái nhợt:
“Ồ...ừ, tôi vừa mới theo dấu một Sinh Vật Ác Mộng mà đã quấy nhiễu một thị trấn dạo gần đây, một con Sâu Đá. Ừ...nó chết rồi.”
Chàng trai nhìn cô chằm chằm hơi quá mãnh liệt, mang một biểu hiện mà cô không thể nhìn ra là gì.
‘Tại sao hắn ta lúc nào cũng nhìn mình chằm chằm như vậy? Tôi bị điên, tôi biết! Có cần phải ghét bỏ rõ ràng đến vậy không hả!’
Như thể thêm sỉ nhục vào chấn thương đó, tên kia rất đẹp trai...như mọi người Thức Tỉnh...
Hắn ta từng là một trong những người thường mà đã di chuyển đến Ravenheart, giống cô, nhưng mà đã thách thức Ác Mộng Đầu Tiên hồi năm ngoái. Cơ bản là cùng tuổi, họ đã biết nhau trước đó, một chút. Nhưng mà giờ thì có một khoảng cách rộng lớn giữa địa vị của họ trong xã hội.
“Có gì trên mặt tôi sao?”
Người Thức Tỉnh trẻ tuổi ho khan và ngượng ngùng nhìn đi nơi khác.
“K-không, không...a, bọn tôi đang định đi tuần. Dù sao thì, mừng được gặp cô...ồ! Đó, ờ...đó là da của Sâu Đá sao? Tôi thật ra đang hi vọng có thể mua chút vảy. Cô có muốn...gặp vào ngày mai, có lẽ? Tôi có chút tiền dư để dùng...”
Rain nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.
Tên kia rõ ràng là đang mặc một bộ giáp ma thuật toàn thân. Nhìn nó có vẻ là một Ký Ức Thức Tỉnh, và thuộc về Đẳng Cấp cao nữa. Hắn cần vảy của Sâu Đá làm cái quái gì chứ?
Hắn ta phát hiện biểu hiện của cô và ho lần nữa.
“A! Đó là cho bạn của tôi. Một người bạn thôi.”
‘Đồ kì quặc...!’
Rain nhún vai.
“Chẳng phải cậu đi tuần hay sao? Cậu sẽ không trở lại ít nhất cả tuần nữa. Xin lỗi, tôi không muốn nhà mình hôi như lò mổ, nên ngày mai tôi sẽ đem bộ da đi bán ở chợ.”
Chàng trai chớp chớp mắt.
“Ồ...đúng rồi ha...”
Cô lắc đầu, rồi gật đầu với hắn ta, và rời khỏi.
Nhưng mà trong lúc Rain rời khỏi, cô nghe thấy những người Thức Tỉnh thì thầm với nhau:
“Hở? Ai vậy? Tại sao cô ta lại mặc rác, cô ấy không có Ký Ức nào sao?”
“Cậu không biết? Đó là Rain Điên Khùng! Cô ta là một cô gái bình thường mà hay đi săn Sinh Vật Ác Mộng.”
“Cái gì? Không đời nào...”
“Là thật đó. Cậu chỉ vừa mới Thức Tỉnh năm nay, nên không biết. Cô ta thật ra khá khét tiếng ở Ravenheart này. Có người nói rằng cô ta đã giết nhiều quái vật hơn toàn bộ chúng ta cộng lại...không ai biết tại sao cô ta vẫn còn sống, nhưng mà đúng là như vậy.”
“Chết tiệt. Tiếc là cô ấy bị thần kinh...”
“Cả hai đứa tụi bây, im miệng!”
“Đúng rồi đó, im miệng đi! Và đừng có gọi cô ta là thần kinh!”
“Lỡ cô ta nghe được thì sao...”
Rain rời khỏi, để lại những lời thì thầm thấy ghét kia phía sau.
Đi qua cổng của thành phố, cô trề môi và phàn nàn với sư phụ:
“Tại sao mấy gã đó luôn nhìn em chằm chằm và cố gây chuyện vậy? Họ không thể để yên cho em được sao?”
Sư phụ trả lời bằng giọng khó tin:
“Em không biết?”
Rain nhướng mày.
“Biết gì?”
Có một sự im lặng dài, rồi sư phụ cô bật cười.
“Họ nhìn em chằm chằm vì em đẹp! Không có ai đẹp hơn em gái của anh cả!”
Cô không nhịn được mà cũng cười theo, khiến vài người nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
‘Đúng rồi. Có lẽ nói chuyện với bản thân giữa đường không phải ý tưởng tốt nhất...đặc biệt là khi người ta vốn đã nghĩ mình bị điên...’
Rain chế giễu lắc đầu.
“Ai cơ, em hả? Có hàng ngàn người Thức Tỉnh nữ trong Ravenheart, và mỗi một người trong số họ đều đẹp hơn em. Em không tin là một gã Thức Tỉnh lại sẽ nhìn em đến hai lần.”
Đương nhiên, cô biết bản thân là...không quá tệ, về diện mạo. Theo tiêu chuẩn bình thường. Nhưng mà hiệu ứng mà việc Thức Tỉnh có với cơ thể người ta đơn giản là quá tuyệt vời.
‘A...Họ đều có làn da trơn như lụa vậy. Và không chai sần gì cả. Một con nhỏ dã man, suốt ngày ăn nắng dầm sương như mình không thể cạnh tranh được...’