Chương 567: Không Lối Thoát
Sunny cảm giác được một chút đầu mối về loại sinh vật mà Mordret là, từ việc chỉ có Lạc và Tiếng Vang nhân loại được phép canh giữ hắn, nhưng mà chút thông tin đó là quá ít để có thể đoán này nọ.
Cậu còn biết gì khác về kẻ tự gọi bản thân là Hoàng Từ Không Gì Cả?
Cậu khá chắc Mordret là con người...hoặc ít nhất thì từng là vậy, ở một thời điểm nào đó. Sinh Vật Ác Mộng có thể giả giọng người, nhưng mà không thể giả kiến thức về thế giới thức tỉnh mà Mordret đã cho thấy. Sunny cũng có cảm giác hoàng tử bí ẩn kia đã nói thật về việc chinh phục Ác Mộng Đầu Tiên ở tuổi mười hai.
Ngoài việc đó, tất cả những gì Sunny có là mô tả của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, thứ mà đã nói là hoàng tử được đưa cho một Mộng Chủng khủng khiếp, và sau đó đã trở lại chỉ để phát hiện bản thân không còn được chào đón trong căn nhà của cha hắn nữa. Đó và việc Quái Thú Gương là được Mordret tạo ra, cũng như Thánh được cậu tạo ra.
Không quá nhiều thông tin...
Thở dài, Sunny nhìn quanh cái lồng.
Vì sàn nhà lõm vào, cậu và Cassie buộc phải ở gần nhau. Bề mặt duy nhất đủ phẳng để có thể ngồi một cách dễ chịu là ở trung tâm mái vòm, và đường kính đó cũng không quá to. Cái lồng hoàn toàn trống rỗng, với ngoại lệ là một cái thùng gỉ sét với một cái nắp gỗ.
Sunny nhìn chăm chú cái thùng một lúc, rồi nhăn nhó.
"Cô nghĩ họ định giữ chúng ta bao lâu?"
Cassie im lặng một lúc, rồi trả lời bằng phẳng:
"Điều đó phụ thuộc vào việc liệu họ có nắm giữ được tù nhân kia hay không.''
Lông mày cậu nhíu chặt lại.
Liệu một trăm chiến binh Thức Tỉnh tinh anh và hai Bậc Thầy, đều thuộc về một Đại Gia Tộc, có thể lo liệu Mordret? Trước hôm nay, cậu sẽ không hề do dự mà nói có. Cho dù hoàng tử bí ẩn kia có mạnh mẽ đến mấy, làm sao hắn có thể chống lại cả một quân đội?
...Nhưng sau khi nhìn thấy sự kinh hãi trên mặt Ngài Pierce và sự lo lắng ở những Lạc, Sunny không còn quá chắc nữa.
Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu Mordret bằng cách nào đó chiến thắng?
Liệu họ có an toàn?
Hay là...sẽ đến lượt họ biết được sự kinh hãi kia?
'Cứt thật...'
Sunny u ám liếc nhìn cánh cửa và nhắm mắt lại.
Hiện tại, họ không thể làm gì ngoài chờ đợi.
Từng phút trôi qua, chậm rãi biến thành nhiều giờ. Không có cửa sổ, khó để đo thời gian. Sunny và Cassie chủ yếu giữ im lặng, một phần là vì mỗi người đều bận rộn với những ý nghĩ của bản thân, và một phần là vì không có gì hữu dụng đáng nói.
Đền Thờ Đêm rung chuyển thêm vài lần nữa, nhưng mà những chấn động đó không mạnh mẽ bằng hai đợt đầu tiên. Sunny thầm ngồi thiền, cảm giác bóng tinh tiêu tan khỏi cơ bắp và sức mạnh của bản thân dần giảm đi. Sau một lúc, cậu đứng dậy, leo lên phí tường của cái lồng, và quan sát những kí tự, rồi tìm hiểu từng centimet của lồng giam.
Cậu thậm chí còn cố thử bẻ cong hay là tháo bỏ song sắt, nhưng mà vô dụng. Cái lồng có vẻ như được xây dựng để giam cầm những Bậc Thầy, hay thậm chí có lẽ là Thánh. Ngay cả với toàn bộ sức mạnh, Sunny cũng không có thể phá vỡ nó chỉ bằng sức lực.
Sau một lúc, cậu không có lựa chọn mà phải trượt trở lại trung tâm mái vòm và tiếp tục không làm gì cả.
...Cậu đã không có cơ hội như này từ một lúc lâu. Thật ra thì không làm gì cả khá là thư giãn - đương nhiên là nếu cậu bỏ qua việc mạng sống họ giờ đang treo trên sợi chỉ.
Ánh sáng xanh lam từ những kí tự và ánh sáng cam của đèn dầu êm ái và mờ nhạt, để căn phòng tối tăm và đầy những cái bóng. Đâu đó bên ngoài, một trận tàn sát đẫm máu có thể đang diễn ra.
Nhưng ở đây, mọi thứ lại bình tĩnh và im lặng.
Sunny suýt ngủ gật khi Cassie đột nhiên quay về phía cánh cửa.
"Ai đó đang đến."
Cậu mở mắt ra và đứng dậy, rồi nhìn về phía ngọn đèn dầu với biểu hiện hắc ám. Ngọn lửa nhảy múa của nó run rẩy, rồi thoáng biến mất khi cánh cửa mở ra và một luồng gió tiến vào phòng giam.
Năm người đi vào trong.
Bốn người là những chiến bih Lạc, gương mặt nghiệt ngã và bộ giáp đẫm máu. Một trong số đó là người lính gác mà đã nhốt họ vào trong, gương mặt hắn xám tro và tái nhợt, một mảnh vải trắng quấn quanh đầu như thứ băng dán tạm bợ.
Người thứ năm là một phụ nữ với mái tóc đỏ xinh đẹp, mặc một bộ tunic đen...Bậc Thầy Welthe. Có một món bùa kì lạ với hình dạng cái đe treo trên một sợi xích mỏng quanh cổ cô, và đôi mắt cô ta đầy sát ý. Khí thế mà cô ta tỏa ra thật sự đáng sợ.
'Vậy là Mordret đã không thể trốn thoát...'
Vị Bậc Thầy ném một ánh mắt lạnh lẽo về phía Cassie, rồi quay sang Sunny.
"Ngươi! Người là kẻ đã mang mảnh gương kia vào Thành Thị, phải không?"
Sunny khẽ cựa quậy.
"Đúng vậy."
Khóe miệng Welthe co giật.
"Ai bảo ngươi làm vậy?!"
Cậu chớp mắt vài lần.
"Gì cơ? Không ai bảo tôi làm vậy cả. Tôi còn không biết mảnh gương đó là gì. Tôi chỉ nghĩ nó khá tò mò nên nhặt nó..."
Người phụ nữ xinh đẹp liếc nhìn một người Lạc, hắn ta gật đầu.
"Hắn nói thật. Hoặc ít nhất là hắn tin tưởng thứ hắn nói."
Sunny nhìn kẻ Lạc kia, một người đàn ông ở tuổi ba mươi mấy, với gương mặt gầy gò, và ánh mắt xám, trong veo.
'Tuyệt. Lại một cái máy phát hiện nói dối...'
Welthe cau mày, rồi đâm thủng Sunny với một ánh mắt nặng nề.
"Mục đích đến Đến Thờ Đêm của ngươi là gì?"
Sunny chần chừ vài giây. Khi cậu lên tiếng, giọng nói nghe có vẻ hoảng sợ và hơi run rẩy:
"Tôi nghe nói là...là có một con dao đặc biệt ở đây, trên tế đàn. Tôi hứng thú với con dao đó, vì nó có liên quan đến quá khứ của Đảo Xiềng Xích. Tôi là một nhà nghiên cứu của Học Viện Thức Tỉnh, cô thấy đó...có lẽ ngài đã từng đọc những báo cáo thám hiểm trước đó của tôi? Nó, ờ...khá nổi tiếng."
Bậc Thầy lườm cậu một lúc, rồi liếc nhìn Lạc với ánh mắt trong veo, và hụt hẫng lắc đầu.
"Tất cả thứ này...chỉ vì một thằng ngốc chả biết gì..."
'Đúng, đúng...tôi là một thằng ngu đáng thương hại. Tin đi!'
Sunny hắng giọng.
"Bậc Thầy Welthe? Tôi rất xin lỗi vì rắc rối tôi đã gây ra, nhưng...ờ...chuyện gì đang xảy ra? Và khi nào ngài sẽ thả chúng tôi?"
Cô ta đột nhiên phát ra một tiếng cười đè nén, rồi nhìn cậu với biểu hiện u ám, phẫn nộ:
"Thả mấy người? Nếu ngươi biết hành động của ngươi gây ra việc gì, thì ngươi đã cầu xin ta nhốt ngươi trong lồng giam này. Ít nhất thì con quỷ dữ kia sẽ không đến được hai kẻ các người ở đây...không, hai người sẽ bị nhốt ở đây đến khi chúng ta xử lý đống lộn xộn mà ngươi gây ra. Và chúng ta sẽ xử lý nó, tin tưởng ta đi."
Đó không hẳn là câu trả lời Sunny muốn nghe, nhưng ít nhất thì nó cho cậu chút thông tin.
Mordret vẫn chưa bị giam lại...mà hắn và thế lực của Valor có vẻ như ở thế giằng co.
Bậc Thầy Welthe nghiến răng, rồi quay đi.
Nhưng mà, trước khi rời khỏi, cô ta ngưng lại một thoáng và nói, giọng nói đầy nghiệt ngã:
"Giờ thì đền thờ đã bị phong ấn, không ai ngoài Lãnh Chúa Cormac có thể tháo dở phong ấn. Và Cổng Dịch Chuyển thì đã bị phá hủy, không có lối thoát. Mấy người có thể đi đâu được chứ?"
Dứt lời, cô ta nắm chặt hai tay và rời khỏi căn phòng. Bốn người Lạc theo sau, đóng cửa lại sau lưng họ.
Sunny nhìn nó chăm chú một lúc, biểu hiện ảm đạm.
'Không ai ngoài Lãnh Chúa Cordac có thể tháo dở phong ấn...'
"Cứt thật!"
Vị Thánh kia sẽ không quay lại ít nhất một tháng sau!
Cậu nhìn Cassie, rồi nhìn cái lồng, và cuối cùng là nhìn những kí tự tỏa sáng.
Đây sẽ là một tháng dài và tồi tệ...