Chương 568: Vòng Lại Ban Đầu
Cậu ngồi xuống, chờ đợi một chút, rồi quay sang Cassie:
"Cô có nhìn Thuộc Tính của cô ta?"
Cô cũng ngồi xuống và thở dài.
"Có. Cô ấy, và bốn người Lạc đi cùng. Cả Ngài Pierce. Tôi cũng nhìn thấy tên và Cấp Bậc của Phân Loại của họ.
"Gì? Từ lúc nào mà cô có thể đọc được Phân Loại nữa?"
Cô gái mù nhún vai.
"Từ khi Thức Tỉnh."
Cậu nhìn cô chăm chú một chút.
'Quả là một Kĩ Năng hữu dụng...'
Trong tin tức tệ hơn, thì nếu trước đây cô ta không biết vài bí mật của cậu, thì chắc chắn là bây giờ cô ta đã biết.
'...Quả là khó chịu.'
Sunny nhăn nhó, im lặng một chút, rồi nói:
"Tốt. Khả năng là chúng ta sẽ cần thông tin đó trước khi mọi chuyện này kết thúc."
Cậu vẫn chưa hỏi cô ta thêm nữa, vì có nhiều thứ cậu cần phải suy ngẫm.
Một thời gian nữa trôi qua với cả hai đều im lặng. Sau một lúc, cánh cửa căn phòng lại mở ra, và bốn người Lạc kia tiến vào. Người với đầu được băng bó ném thức ăn và một túi nước thông qua song sắt mà không lại gần lồng giam.
Sunny đè nén cơn giận dữ và mở miệng, lại nhập vào vai kẻ nghiên cứu hèn nhát:
"Này! Ngài..ờ...ngài Thức Tỉnh Giả! Có thể nói chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Làm ơn, chúng tôi thậm chí còn không biết có gì sai!"
Tên lính gác lườm cậu và phun ra với giọng ra lệnh:
"Câm miệng!"
Giọng nói hắn rõ ràng và mạnh mẽ, đầy sự tự tin kiêu ngạo...và tràn đầy thù hằn về phía hai người họ.
Không nói lời nào khác, đám Lạc rời khỏi, một lần nữa khóa lại cánh cửa.
Sunny bất động vài giây, rồi chậm rãi cúi xuống và nhìn thức ăn lăn xuống chân mình.
Rồi, cậu đột nhiên ngửa đầu ra sau và cười lớn tiếng.
"Ồ...ôi thần thánh! Chưa từng nghĩ là mình sẽ lại ăn thứ cứt này..."
Ngay trước mặt cậu, phản chiếu ánh sáng xanh từ kí tự, hai tuýp kem tổng hợp không màu sắc nằm trên mặt đất.
Cậu biết quá rõ hình dạng của chúng.
Họ dùng bữa khuya, bao gồm một tuýp kem tổng hợp mà sền sệt như bùn, và vị thì cũng cỡ đó. Dù vậy, cái phát minh độc ác này có thể sản xuất ở mức giá rẻ và có chứa đựng đủ những chất dinh dưỡng mà người ta cần để - vừa đủ - sống.
Sunny không hề nhớ cái thừ bầy nhầy này chút nào.
Ở ngoại ô, thức ăn dễ kiếm nhất được gọi là "gói khẩu phần thông dụng"...hay đơn giản hơn là gói chuột. Nó chứa một tuýp kem tổng hợp, một cái lọc nước rẻ tiền, và vài bánh quy khô khan, không mùi vị. Đó là thứ mà cậu đã ăn trước khi trở thành Thức Tỉnh, nên bây giờ, Sunny thấy cuộc đời mình như quay lại từ đầu.
Trớ trêu...
Sau một lúc, mệt mỏi và yếu ớt vì không có tinh túy trong cơ thể, họ quyết định ngủ.
Không gian phẳng ở trung tâm lồng giam quá nhỏ nên Sunny và Cassie đành phải tựa lưng vào nhau. Không có gì ngăn cách hai người ngoài hai lớp vải mỏng, Sunny có thể cảm giác được nhịp tim của cô.
...Lồng giam lạnh lẽo, nhưng ít nhất lưng cậu thì ấm áp.
Họ nằm trong im lặng một lúc, cố ngủ đi.
Nhưng trước khi họ làm vậy thì Cassie đột nhiên nói:
"Sunny..."
Giọng nói cô khẽ và chần chừ.
"Cô...cô ấy như thế nào rồi? Cậu có biết không?"
Cậu nhắm mắt và giữ im lặng vài giây, rồi nói với không cảm xúc cụ thể gì:
"Cô ta rất tuyệt. Đã là ác quỷ rồi. Giờ thì đừng có làm phiền tôi."
Cassie thở dài, và không nói gì nữa.
...Giữa đêm - nếu đang là đêm - cậu đột nhiên thức dậy, bị sự thay đổi bất chợt trong hô hấp cô làm giật mình. Qua lớp vải mỏng, cậu có thể cảm giác cơ thể cô gái mù căng thẳng, hô hấp rối loạn.
Sunny chần chừ, rồi quay người lại và nhìn Cassie.
Trong ánh sáng yếu ớt của kí tự, gương mặt tinh tế của cô có vẻ trắng không còn chút máu. Nó vặn vẹo và nhăn nhó như bị tra tấn, với từng hạt mồ hôi hiện lên trán cô. Mắt cô đang di chuyển điên cuồng đằng sau mí mắt.
Cậu lưỡng lự, không biết phải làm gì.
Rõ ràng là Cassie đang có một giấc mơ tiên tri, và cũng như đa số những tiên tri của cô ấy, giấc mơ này cũng đau đớn và khủng khiếp. Cậu nên đánh thức cô ta? Hay là như vậy sẽ hại nhiều hơn là giúp gì?
Trước khi cậu có thể quyết định, cô đột nhiên bật dậy với một tiếng hét giật mình. Ngực cô lên xuống điên dại, và có một biểu hiện hoảng hốt trên mặt cô.
Cô gái mù giơ tay lên và cố cảm giác xung quanh mình, rõ ràng không nhớ bản thân đang ở đâu.
Sunny bắt lấy một cánh tay, khiến Cassie giật mình, rồi u ám nói:
"Bình tĩnh lại, chết tiệt. Cô đang ở trong lồng giam của Đền Thờ Đêm. Ngừng giãy dụa."
Cô đứng hình, chịu thua nắm tay chặt như kiềm của cậu. Sau một lúc, Cassie hít một hơi thật sâu và yếu ớt nói:
"...Mình ổn."
Cậu thả cô ra, nhặt lên túi nước gần cạn, và đặt nó vào tay cô.
Cô gái mù uống lấy phần cuối cùng của nước của họ, và nhắm mắt lại, hô hấp dần trở lại bình thường.
Sunny chờ một phút, rồi hỏi bằng giọng ảm đạm:
"Lại có tiên tri?"
Cô lặng lẽ gật đầu.
Một nụ cười nham hiểm hiện lên mặt cậu.
"Sao? Chúng ta lại chết?"
Cassie lắc đầu, rồi mở mắt và cau mày.
"Không...không, lần này mình thấy người khác chết."
Cô đặt túi nước lên sàn, ôm lấy đầu gối, và nói, giọng nói vẫn căng thẳng, nhưng đã bình tĩnh hơn nhiều:
"Đó là một trong những người Lạc - người đàn ông với mắt xám mà khuyên Phu Nhân Welthe. Ông ta đứng trước một cái lò lửa to lớn ném những mảnh gương vỡ vào lửa. Có cả ngàn mảnh, đều phản chiếu hình ảnh ông ta. Chỉ là...đến lúc nào đó, một trong những hình phản chiếu ngừng lại."
Cô rùng mình.
"Người Lạc cũng ngừng lại, và nhìn chăm chú vào phản chiếu bất động, ánh mắt đầy sự kinh hãi. Như thể ông ta bị tê liệt bởi sợ hãi. Ông ta mở miệng để hét lên, nhưng không có âm thanh gì phát ra cả. Sau đó, ông ta không di chuyển nữa...nhưng mà phản chiếu cuối cùng lại di chuyển. Nó ngẩng đầu, và...và mỉm cười."
Cassie trở nên im lặng, rồi nói thêm, giọng nói run rẩy:
"Nụ cười đó khiến mình tràn ngập sợ hãi đến mức chỉ có thể nghĩ đến việc bỏ chạy khỏi đó. Nhưng mình không thể. Đó...đó là khi mình thức dậy."
Sunny nhìn cô một lúc, suy nghĩ. Gương mặt lạnh lẽo và nghiệt ngã.
Không khó để hiểu tiên tri đó là về gì. Phân Loại của Mordret dù sao thì cũng có liên quan gì đó đến gương...nhưng mà mọi thứ có nghĩa là gì? Sức mạnh của hắn chính xác là gì?
Cậu thở dài và quay đi.
"Ổn thôi. Cô làm tốt rồi. Nếu có thể thì cố ngủ lại đi."
Cô nghe lời cậu và chậm rãi nằm xuống. Nhưng mà, Sunny có thể biết được từ hô hấp là cô gái mù hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu cũng không thể ngủ.
...Vài buổi sáng, cửa phòng giam mở ra, và nhóm người Lạc kia lại mang đến thêm thức ăn cho họ.
Chỉ là lần này, chỉ có ba người.
Người đàn ông với cặp mắt xám không thấy đâu nữa.
(D/G: Phu Nhân là cách gọi tôn trọng chứ không phải chỉ là người có chồng.)