Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 569: Vào Ngày Thứ Bảy



Chương 569: Vào Ngày Thứ Bảy

Ba người Lạc có vẻ như ở điều kiện tốt hơn ngày hôm trước - bộ giáp của họ sạch sẽ, và vết thương đã được chăm sóc đàng hoàng. Nhưng mà, bằng cách nào đó, họ vẫn trông tệ hơn. Gương mặt tái hơn, động tác đầy căng thẳng, và có một sự hắc ám kì lạ che giấu trong mắt họ.

Chỉ có người lính gác mà đã nói chuyện với Sunny trước đó là vẫn vậy. Nếu có gì, thì sự quyết tâm lạnh lẽo của hắn có vẻ trở nên mạnh mẽ hơn nữa...cũng như sự thù hằn yên lặng của hắn. Không nói một lời, hắn ném những tuýp kem tổng hợp vào trong lồng, rồi chỉ về phía túi nước nằm gần Cassie.

Sunny ném túi nước rỗng ra ngoài, và nhận lại một túi mới.

"Ngài! Ngài có thể nói chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra? Người, ờ...người bạn thứ tư của ngài đâu rồi? Đã có chuyện gì xảy ra sao?"

Tên lính gác lườm cậu với biểu hiện nặng nề, nghiệt ngã. Khi hắn trả lời, giọng nói hắn từ tốn và bằng phẳng:

"Đừng có nói chuyện trừ khi có ai bắt chuyện."

Dứt lời, họ rời khỏi. Cánh cửa khóa lại với âm thanh ồn ào, ngọn lửa của đèn dầu run rẩy, và mọi thứ lại im lặng.

Sunny thở dài.

"...Quả là một tên không thân thiện gì cả."

Cứ như vậy, đợt giam cầm của họ tiếp tục.

Không có cửa sổ trong căn phòng đá, nên gần như không thể nào đo đạc thời gian. Đầu mối duy nhất của họ là ba người Lạc, mang thức ăn và nước uống một lần mỗi ngày, và đôi khi thay dầu cho ngọn đèn kia.

Sunny và Cassie dùng những ngày đầu tiên chủ yếu trong im lặng và sự trông chờ căng thẳng, u ám. Họ ngủ dựa lưng vào nhau, chia sẻ nhiệt độ cơ thể để chống lại sự lạnh lẽo của nhà giam, và chịu đựng ban ngày mà không nói gì với nhau trừ khi hoàn toàn cần thiết. Cả hai đều đang chờ đợi thứ thảm họa gì đó xảy ra.

Nhưng mà, không có gì cả.

Đền Thờ Đêm không rung chuyển lần nào nữa, và không có gì đi qua cánh cửa nặng nề kia để giải phóng hay là tiêu diệt họ. Bậc Thầy Welthe và Pierce cũng không đến nhà giam ma thuật này, như thể Sunny và Cassie hoàn toàn bị lãng quên. Nhà giam đá im lặng và không thay đổi.

Nhưng mà, họ vẫn có thể cảm giác được có gì đó nguy hiểm và tà ác đang diễn ra ở bên ngoài. Chứng cứ là cách mà ba người Lạc mang thức ăn cho họ - mối liên kết duy nhất với thế giới còn lại - nhìn và cư xử.

Mỗi ngày, hai người trong số họ trông có vẻ càng lúc càng sợ hãi hơn, còn người thứ ba thì trở nên thêm lạnh lùng và nghiệt ngã. Cho dù Sunny cố bắt chuyện với tên lính gác, chiến binh kiêu ngạo kia không nói gì cho cậu biết cả, chỉ lườm tù nhân qua song sắt, ánh mắt tràn đầy căm ghét.

Hành động của họ cũng thay đổi. Nếu trước kia cả ba người nhìn Sunny và Cassie trong lúc đưa thức ăn, bây giờ chỉ có người lính gác kia làm vậy. Hai người còn lại đứng đối diện cửa, vũ khí cầm sẵn.

...Đôi lúc, tay họ run rẩy.

Nhận ra sẽ không có gì sớm thay đổi, Sunny phải miễn cưỡng thay đổi hành vi của mình. Cậu chia sẻ mọi thứ cậu biết về Mordret với Cassie, và tìm hiểu mọi thứ cô ấy nhớ về Đền Thờ Đêm. Không có gì để làm ngoài dạy lẫn nhau, họ thảo luận từng chi tiết nhiều lần...chỉ để không đạt được gì cả.

Không manh mối mới, không hiểu sâu hơn, thậm chí không có một hai lời đoán hay ho gì. Đơn giản là ngõ cụt.

Hiện tại là vậy...

Vào ngày thứ bảy, ba người Lạc lại đến. Người lính gác bước về phía trước và ném những tuýp kem tổng hợp vào lồng trong lúc hai người còn lại vào thế phòng thủ sau lưng hắn. Mắt họ có vẻ hắc ám và trống rỗng.

Nhưng mà, trước khi Sunny có thể ném túi nước ra ngoài, một tiếng hét rùng rợn đột nhiên vang lên từ hành lang bên ngoài cửa. Một tiếng thét dài, như bị nhấn chìm vang vọng từ đá lạnh lẽo, đầy đau đớn không thể tả xiết.

Làm sao cổ họng nhân loại có thể tạo ra thứ âm thanh như vậy?

Những người Lạc căng thẳng và nắm chặt vũ khí, một người không tự chủ lùi lại một bước.

Lính gác giận dữ gầm lên với hắn và đẩy lưng hắn.

"Tỉnh táo lại, đồ hèn nhát! Nhớ nghĩa vụ của mình!"

Dứt lời, hắn ném túi nước cho Sunny và lao ra ngoài, một thanh kiếm mảnh khảnh hiện ra trong tay hắn từ một cơn lốc tia sáng. Hai người còn lại nghiến răng và theo sau, đóng lại cánh cửa.

Ngọn lửa của đèn dầu run rẩy.

...Vào ngày kế tiếp, khi mở cửa lại mở ra, chỉ có hai người Lạc bước vào.

Một trong hai người Lạc còn sống này trông như xác biết đi. Không có vết thương gì trên cơ thể hắn, nhưng mà mắt hắn đù đờ và đục ngầu. Hắn liếc qua Sunny và Cassie, rồi quay người lại và giơ lên vũ khí, nhìn chăm chú cánh cửa với sự sợ hãi mệt mỏi.

Kể cả tên lính gác kiêu ngạo cũng có vẻ...giảm đi. Gương mặt điển trai của hắn vẫn lạnh lùng và quyết tâm, nhưng mà có một sự yếu đuối nhàn nhạt trong cách vai hắn chùn xuống, và những động tác của hắn mang theo chút thiếu tự tin.

Hắn ném kem tổng hợp và nước vào lồng, còn không đợi Sunny ném hai túi kia trở lại. Sunny muốn thử bắt chuyện với hắn như thường lệ, nhưng rồi suy nghĩ lại.

Có một góc cạnh sắc bén trong mắt hắn mà khiến ý tưởng đẩy hắn dù chỉ một chút cũng có vẻ quá nguy hiểm.

Hai người Lạc ròi khỏi, để hai tù nhân lại một mình.

Sunny nhìn chăm chú cánh cửa và ngọn lửa cam vài phút, rồi rùng mình và quay đi.

Hai tên canh tù quay trở lại vài lần nữa. Mỗi ngày trôi qua, họ trông càng lôi thôi và kiệt sức, hắc ám trong mắt họ trở nên sâu và sâu hơn. Vài lần, Sunny có thể nghe thấy âm thanh kì lạ, bất an từ hành lang, nhưng hai người Lạc có vẻ không hề phản ứng với chúng.

Một tuần sau đó, thức ăn không đến trong một thời gian đặc biệt dài. Sunny ảm đạm nhìn chăm chú cánh cửa, cảm giác cơn đói tra tấn cái bụng rỗng của mình. Một tuýp kem tổng hợp mỗi ngày là không đủ để thỏa mãn cậu, nên cậu luôn đói...cũng như trong quá khứ, sống trên đường của ngoại ô.

Nhiều giờ trôi qua, nhưng hai Lạc không thấy đâu cả.

'Họ ở nơi quái quỷ nào...'

Rồi, có gì đó đột nhiên đâm sầm vào cánh cửa với một âm thanh ồn ào. Chút bụi rơi xuống từ trần nhà, rồi, mọi thứ lại yên lặng.

Sunny bất động vài giây, rồi chậm rãi cúi xuống.

Có gì đó đang trôi chảy từ bên dưới cánh cửa, chảy xuống dốc mái vòm về phía lồng giam. Trong ánh sáng cam yếu ớt của ngọn đèn dầu, thứ chất lỏng kia có vẻ đen.

Nhưng cậu biết cái mùi đó quá rõ...

Máu. Đó là máu người.

...Sau ngày hôm đó, không có ai mang thức ăn đến cho họ nữa.