Chương 570: Khát
Sunny nhìn dòng máu chảy đến gần hơn lồng giam, rồi liếc ngược lại phía cửa và chờ đợi, tự hỏi nếu có ai đó...hay là thứ gì đó...sẽ tông xuyên qua cánh cửa vào tiến vào lồng giam.
Nhưng không có gì cả. Sau tiếng ồn ào ban đầu kia, mọi thứ im lặng đến ghê rợn. Nhiều giây trôi qua, rồi biến thành phút. Cuối cùng, cậu chậm rãi quay người khỏi cánh cửa và nhìn Cassie.
"Cô có ngửi thấy không?"
Cô chần chừ một giây, rồi gật đầu.
"...Máu."
Sunny bất động một lúc, rồi đi trở lại nơi bình thường của mình và ngồi xuống. Gương mặt nghiệt ngã. Sau một lúc, cậu nói bằng giọng u ám:
"Chúng ta sẽ phải bắt đầu tiết kiệm phần nước còn lại."
Con người có thể sống sót một thời gian dài mà không có thức ăn, nhưng nước...nước quý giá hơn nhiều. Không có nó, một người khỏe mạnh có thể chết chỉ trong vài ngày.
Và có rất ít cách chết đau khổ bằng nó.
Cassie quay đầu, rồi ảm đạm hỏi:
"Tại sao? Cậu nghĩ họ sẽ để mặc chúng ta?"
Sunny muốn mở miệng gắt lại cô ta mới là người có thể nhìn thấy tương lai. Nhưng ngay cuối cùng, cậu kiềm lại.
"...Chỉ để phòng hờ."
Họ còn một túi nước đầy. Là người Thức Tỉnh, họ sẽ có thể kéo dài lâu hơn khi không có nước so với người thường - đặc biệt là Sunny, người mà có cơ thể được tăng cường bởi ba tâm, Dệt Máu, và những cái bóng.
Nhưng mà liệu có đủ lâu?
Không có cách nào để biết cả.
Cậu nhắm mắt và chậm rãi thở ra, rồi cố thiền.
Thời gian chậm rãi bò. Cơn đói của họ trở nên lớn hơn, nhưng không ai đến mang thức ăn cả. Sự liên kết cuối cùng với thế giới bên ngoài bây giờ đã mất, không thể nào đoán được hôm nay là ngày thứ mấy. Sunny và Cassie chỉ hơi được thắp sáng ở nơi tăm tối này, chờ đợi thứ gì đó xảy ra, hoặc là ngủ trong lúc run rẩy từ cái lạnh.
Không lâu trước khi nước của họ cũng hết. Túi nước vốn cũng không quá to.
...Rồi, cơn khát đến.
Sunny cho rằng cậu biết sự điên dại cảm giác như thế nào, nhưng sau vài ngày như vậy - ít nhất thì cậu cho rằng vài ngày đã trôi qua - không có gì để uống, cậu biết được có một thế giới điên dại hoàn toàn khác nữa.
Cảm giác khát hoàn toàn khiến người ta phát điên, nó tra tấn, và ngột ngạt. Cổ họng cậu đau như cắt, môi khô và rạn nứt, và lưỡi cũng vậy. Đầu cậu đầy cơn đau giật, và cơ bắp thì chịu những đợt chuột rút đau đớn khó tả. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ về là nước, nước, nước...
Nhưng mà phần tồi tệ nhất, là nỗi sợ hãi. Sợ hãi rằng bản thân sẽ chết trong cái lồng này như một con chó, lãng quên và vứt bỏ. Có lẽ một ngày nào đó sẽ có ai mở ra cánh cửa nặng nề kia, và tìm thấy cái xác vươn tay vô vọng, và đáng thương hại ra khỏi song sắt về phía cửa...
Sunny đã thử mọi thứ cậu có thể nghĩ đến để ra khỏi cái lồng này, nhưng mà không việc gì cậu làm giúp ích gì. Kết quả chỉ càng khiến điều kiện hiện tại trở nên tệ hơn.
Đến lúc này, cổ họng và miệng cậu cảm giác như rực lửa, và cả cơ thể đau đớn khủng khiếp. Cậu cảm thấy yếu ớt và lù đù, thị giác bắt đầu mờ đi. Sunny dùng đa phần thời gian nhìn chăm chú ngọn lửa cam của đèn dầu, vì nó gần như là thứ duy nhất cậu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Rồi, nó cũng biến mất.
Nhà tù đá trở nên tăm tối hơn nữa, chỉ có ánh sáng mờ ảo, yếu ớt của những kí tự tỏa ra song sắt và lồng giam.
'...Dầu đã cạn.'
Sunny nhắm mắt.
Thật sự là vô vọng sao?
Không, cậu không thể bỏ cuộc...cậu từ chối...
Trong sự thống khổ và tuyệt vọng, thứ duy nhất mà hơi giữ cậu không hoàn toàn phát điên là việc Cassie đang ở ngay bên cạnh, cùng trải qua địa ngục đó. Ít nhất thì...cậu không cô độc.
Bất chấp mọi cảm xúc phức tạp và gánh nặng của tội lỗi trong quá khứ, chia sẻ đau đớn với người khác đã nếu không khiến nó có thể chịu nổi, thì ít nhất là hơi dễ hơn. Cả hai người họ đều đã phải chịu đựng đau đớn và khủng hoảng về việc không biết bản thân sẽ sống hay chết, sợ hãi thứ không biết, một mình. Nhưng cùng nhau, cả hai đã có thể kiên trì, bằng cách nào đó. Có lẽ chỉ để không cho người còn lại thấy mình vỡ tan trước...
Sunny không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua kể từ khi lửa trong ngọn đèn dầu tắt đi. Thời gian mất ý nghĩa đã từ một lúc. Cậu chỉ biết khát, đau, và ý chí lì lợm, cay nghiệt là phải cầm cự lâu hơn chút nữa.
...Đến một lúc, cậu mở mắt trong hắc ám và nhìn chăm chú ánh sáng xanh mờ mờ của những kí tự ma thuật. Rồi, quay đầu và nhìn Cassie, người đang ngủ trong vòng
tay cậu.
Có một âm thanh...một âm thanh đến từ đằng sau cánh cửa.
Sunny muốn gọi Cassie thức dậy, nhưng mà cổ họng cậu quá khô khan nên không thể phát ra âm thanh gì cả. Nó chỉ khiến cậu thêm đau đớn. Nghiến răng, cậu nhẹ nhàng lung lay người cô, chờ đợi cô mở mắt, và cẩn thận đặt một ngón tay lên môi cô.
Cậu muốn cô giữ im lặng.
Cô gái mù chần chừ vài giây, rồi gật đầu.
Họ thả nhau ra và run rẩy đứng dậy. Đến lúc này, âm thanh xa xăm kia nghe có vẻ rõ ràng hơn...như thể là có thứu gì đó sắc bén cào trên mặt đá trong lúc bị chậm chạp kéo qua nó.
Két...Két...Két...Két....
Âm thanh chói tai, ám ảnh đến càng lúc càng gần.
Cuối cùng, nó đến bên ngoài phòng giam và đột ngột dừng lại. Rồi, họ nghe thấy một tiếng cạ nữa, lần nảy là nhỏ hơn, và tiếng khóa cửa mở ra.
Nó mở ra, và Sunny thấy một bóng dáng mờ mờ đứng ngay ngưỡng cửa căn phòng đá. Nửa mù bởi cơn khát, cậu không thể nhìn ra đó là ai, hay đó là thứ gì.
...Nhưng mà mùi máu đã trở lại.
Chỉ là bây giờ, nó nồng hơn rất, rất nhiều.