Chương 571: Đừng Phát Ra Tiếng Động
Sunny đứng bất động, gom góp chút sức lực còn sót lại của mình...quá ít ỏi. Cassie cũng im lặng, một biểu hiện căng thẳng trên gương mặt tái nhợt của cô.
Với thị giác bị mờ và giác quan bóng giới hạn trong vòng tròn kí tự quanh lồng giam, tất cả những gì Sunny có thể nhìn thấy là một bóng dáng mờ mờ. Cậu khá chắc đó là con người...nhưng mà, có gì đó về bóng dáng hắc ám kia sai lệch.
Hoàn toàn sai lệch.
...Một mùi máu nồng xông vào mũi cậu.
Dáng người kia lung lay, rồi tiến lên một bước. Âm thanh ken két lại vang lên, đến từ nó. Sunny gượng mắt, và cho rằng cậu nhìn thấy một thanh kiếm mảnh khảnh bị kéo sau người kia. Một chút nhận ra hiện lên trong tâm trí mù mờ của cậu, nhưng mà giây kế tiếp, một tràng cười sặc sụa, cọt kẹt vang lên khiến đầu óc cậu quay cuồng.
Sunny rùng mình.
'Giọng...nói đó...'
Dáng người kia tiến lên một bước, đến điểm mà bề mặt phẳng của sàn nhà biến thành dốc của mái vòm. Tình cờ là, đó là lúc mà ánh sáng mờ nhạt của kí tự đến được nó.
Sunny giật mình.
'N-nguyền rủa...'
Một gương mặt quen thuộc đứng trong bóng tối. Kể cả trong ánh mắt mờ đục, Sunny vẫn có thể nhận ra người lính gác kiêu ngạo mà đã nhốt họ vào lồng giam này từ rất lâu trước đây.
Chỉ là bây giờ, người điển trai, lạnh lẽo không còn thấy nữa.
Thay vì đó, hắn ta trông tan vỡ và gầy gò, gương mặt biến dạng thành một nụ cười bệnh hoạn.
Nhưng tệ hơn nhiều là...
Nơi mà từng là mắt của người lính gác, hai hốc đẫm máu, những dòng máu đỏ thắm chảy xuống má hắn như là nước mắt. Ngón tay hắn cũng đỏ với máu.
Trong lúc Sunny giật mình, tên Lạc lại cười, và rồi cào cấu gương mặt của bản thân, tiếng cười biến thành rên rỉ đè nén, rồi thành thì thầm:
"...không bắt ta được nữa...không thể..không thể...bắt ta...ta lừa hắn rồi...''
Rồi, tên điên kia đột ngột đông cứng. Chậm rãi, hắn quay đầu, và hốc mắt đẫm mấu nhìn thẳng vào cái lồng. Một giây sau đó, một sự vặn vẹo căm ghét hiện lên mặt hắn.
"Mày! Mày! Đều là lỗi của mày! Mày thả hắn ra!"
Sunny cảm thấy yếu ớt và chỉ vừa đủ sức để đứng, và cậu đang quá đau đớn để có năng lượng để mà sợ hãi. Nên, mặc dù rõ ràng tên lính gác đã quay trở lại để trà thù và giết họ, cậu không ngại.
Thật ra thì cậu chào đón nó.
'Tốt...tốt! Đến...vậy thì đến đây. Cứ đến đây và mở cửa. Mày có thể cố giết tao thỏa thích. Chỉ cần mở cái cửa chết tiệt này ra thôi, đồ khốn kiếp!'
Miễn sao cửa mở ra, họ có thể trốn thoát.
Lạc lung lay lần nữa, rồi tiến về phía trước...và dừng lại. Kiếm của hắn rơi xuống sàn với một tiếng loảng xoảng.
'Chết tiệt!'
...Thay vì kiếm, một lốc tia sáng xoáy trong tay hắn, một cây cung cong hiện ra.
Tim Sunny lạnh lại.
'Không, không, không...'
Tên lính gác thì thầm:
"Chết đi đồ chuột bọ..."
Dứt lời, hắn kéo dây cung. Ngay khi hắn làm vậy, một mũi tên ma quái hiện trên nó, mũi dài và bén như dao cạo.
Sunny nín thở và nhìn chăm chú đầu mũi tên, rồi chậm rãi quay đầu và nhìn Cassie, người đang đứng bất động bên cạnh cậu. Gương mặt cậu trở nên nghiêm trọng.
'Đừng có phát ra tiếng động...làm ơn, đừng có phát ra tiếng động...'
Một khoảnh khắc sau đó, cậu nghe thấy âm thanh dây cung, và nhìn thấy mũi tên bay hụt ngay trên vai cô gái mù, gió thổi vài lọn tóc bay lên không trung, và vỡ tan khi đụng vào đá.
Cassie giật mình, nhưng vẫn giữ hoàn toàn im lặng.
Tên lính gác cau mày.
"Còn sống? Tao biết mày còn sống...nhưng không lâu nữa, bây giờ..."
Hắn lại kéo cung, và bắn ra một mũi tên ma quái khác.
Lần này, nó bay chỉ cách đầu Sunny vài centimet. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy biết ơn vì dáng người thấp bé của mình...
Tên Lạc điên loạn vẫn chưa xong.
Sunny quay đầu và nhìn thẳng về phía hắn. Một nụ cười rùng rợn đột nhiên hiện lên mặt tên lính gác.
"...bắt được mày rồi."
Hắn kéo cung lần nữa, rồi nhắm thấp hơn, thẳng về phía tim Sunny.
Sunny không di chuyển một cơ bắp.
Một khoảnh khắc trước khi Lạc thả dây cung, có gì đó nhỏ nhắn và nhanh nhẹn đột nhiên lao về phía hắn từ đằng sau, và hung tợn cắn chân hắn.
...Đó là Hòm Hám Của.
Lúc mọi thứ bắt đầu, Sunny đã cố ý để nó lại trong phòng kiểm tra. Cậu không thể điều khiển một Ký Ức như là với một Tiếng Vang, nhưng mà Hòm vẫn có thể làm theo những mệnh lệnh đơn giản. Mệnh lệnh mà nó nhận được từ Sunny trong khoảnh khắc đó là núp, và rồi tìm cậu.
Và rồi chờ đợi.
Thứ tội nghiệp kia đã lẩn quẩn gần cánh cửa khóa của phòng giam vài tuần, núp đi mỗi khi có ai đến gần. Và bây giờ, nó cuối cùng đã nhận được một mệnh lệnh mới.
'Tấn công!'
Cái hộp bò ra từ nơi ẩn nấp, đi đến phòng giam, và chạy qua cánh của với tám cái chân sắt ngắn ngủn của nó, vừa kịp lúc cắn những cái răng tam giác nhọn hoắc của nó vào cổ chân tên lính gác. Chúng dễ dàng xuyên qua thép của đôi giầy giáp. Máu bắn ra không khí, và với một tiếng hét bất ngờ, tên kia loạng choạng về phía trước, ngã, và lăn xuống mái vòm, đâm sầm vào những song sắt của lồng giam.
Mũi tên bay ngang qua Sunny, hụt chỉ bằng một sợi tóc.
Nhưng cậu không quan tâm, mà đã di chuyển.
Ngay khi gây ra tổn thương, Sunny hủy đi Hòm Hám Của, và trước khi những kí tự có thể cắn nuốt chút tinh túy ít ỏi vừa trở về nhờ vào hành động đó, cậu đưa toàn bộ vào cơ bắp đau đớn.
Và bây giờ, đang lao lên dốc sàn nhà về phía tên Lạc đang cố đứng lên trở lại.
Nhưng mà trước khi hắn có thể thì Sunny đã đến gần.
Đâm một tay ra giữa song sắt, dùng tay nắm lấy cổ tên kia, giữ hắn vào sát lồng giam, và dùng tay còn lại để khóa cổ hắn.
Sunny bị yếu đi bởi kí tự, cơn đói, và cơn khát...nhưng cậu vẫn có ba tâm, và ba cái bóng quấn quanh cơ thể. Sức mạnh của cậu được tiếp tế bởi phẫn nộ, tuyệt vọng, và sát ý lạnh giá.
Tất cả là vừa đủ để giữ tên lính gác chật vật không thể thoát khỏi.
Hai người giằng co quyết liệt, một người cố thoát khỏi, người còn lại cố bóp sức sống ra khỏi kẻ địch. Sunny dùng mọi thứ mình có, và rồi hơn chút nữa, bóp cổ tên Lạc với mọi sức lực còn lại trong cơ thể gầy gò, sắp chết đói. Cậu biết sẽ không còn cơ hội khác. Cậu phải giết người này để có thể sống sót.
...Và quan trọng hơn nữa, cậu đơn giản là muốn làm vậy.
Nên, cậu cắn môi, cảm nhận những giọt máu chảy vào miệng khô khốc, và kéo, kéo, kéo.
Sau thời gian mà như bất tận, khi mà thị giác đã gần như hoàn toàn biến thành một màu đen, và cơ bắp đã trên bờ vực tan vỡ, cậu cảm thấy có gì đó đứt gãy dưới tay, và cơ thể kẻ địch đột nhiên mềm đi.
Tên lính gác đã chết...
Có lẽ...
Sunny thở dốc, thả ra cái xác tên kia, và ngã ra sau, trượt xuống trung tâm mái vòm.
Cậu không thể đứng nữa.
Nói thật thì cậu thậm chí còn không thể mở mắt. Mà có mở mắt thì cũng không thấy được gì. Trận chiến đã lấy hết chút sức lực còn sót lại của cậu.
Ngực cậu lên xuống, mỗi hơi thở là một làn sóng đau đớn lan ra khắp người. Cậu không cho rằng bản thân có thể di chuyển.
'...Mình xong rồi.'
Thông qua sự mù mờ, Sunny nghe thấy ai đó từ từ đi ngang qua mình, và rồi một thời gian sau đó nữa, một tiếng kích vang lên. Rồi, hai cánh tay nhỏ bé, yếu ớt nắm lấy vai cậu, và Sunny cảm thấy mình bị lôi đi trên sàn đá lạnh lẽo.
Cậu không hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mà,...nhanh chóng, cả cơ thể cậu run rẩy, và một nụ cười nham hiểm dần hiện lên mặt cậu.
Một cơn lũ dâng trào, tái sinh của tinh túy bóng tối tràn vào ba tâm của cậu.
...Cậu đã tự do!