Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 572: Ngọt Ngào Hơn Thiên Đường



Chương 572: Ngọt Ngào Hơn Thiên Đường

Sunny bất động một lúc, rồi nhìn vào Hồn Hải. Nó trông không còn cạn kiệt và không sức sống nauwx. Ba mặt trời đen là ba tâm của cậu hình thành một tam giác cân, cháy lên những ngọn lửa hắc ám, và biển tĩnh lặng giờ đang dâng trào, đang lấp đầy với năng lượng trở lại.

Cậu liếc nhìn bóng của tên lính gác mà đã gia nhập hành ngủ đồng đội yên lặng của nó, nhăn mặt, rồi nhắm mắt lại.

Cơ thể cậu vẫn yếu ớt và muốn tắt đi, nhưng bây giờ, tràn đầy tinh túy, nó không hoàn toàn vô dụng nữa. Cậu tập trung, rồi triệu hồi Rắn Linh Hồn và tuần hoàn tinh túy theo cơ thể nó, cảm giác sức mạnh quay trở lại cơ bắp đau đớn. Sự chậm chạp hơi giảm đi.

Cuối cùng, Sunny mở mắt và quay đầu nhìn Cassie. Cô gái mù đang nằm trên sàn bên cạnh cậu, chỉ ngoài vòng tròn kí tự, hoàn toàn kiệt sức. Cô ta chắc là đã lấy chìa khóa từ xác tên lính gác, mở khóa lồng giam, rồi lôi cậu ra khỏi. Sunny không biết làm sao cô ta có thể lôi kéo cơ thể cậu với tình trạng hiện tại, nhưng mà đúng là cô ta đã làm vậy.

Giờ thì Cassie hô hấp rất khẽ. Nhưng mà, màu sắc đang chậm chạp trở lại gương mặt cô - cô cũng đang hồi phục lại hồn tinh.

Chỉ cái nỗ lực quay đầu cũng khiến Sunny thấy chóng mặt. Cậu nghỉ ngơi thêm vài giây, thở dốc nặng nề, rồi triệu hồi Thánh.

Hiệp sĩ trầm mặc hiện ra từ cái bóng của cậu, đôi mắt rubi cháy lên trong bóng tối. Cậu nhìn cô chăm chú từ phía dưới một giây, rồi thầm ra lệnh:

'Đóng của lại. Canh gác cho chúng tôi.'

Ác ma lặng lẽ quay người và bước đi, tiếng bước chân của cô vang vọng trong phòng giam đá yên ắng. Sunny nghỉ ngơi thêm chút nữa, rồi nghiến răng và cố ngồi dậy. Lần thứ ba thì cậu thành công.

Nước, nước...cậu cần nước...toàn bộ tồn tại của cậu đang thèm khát chỉ một giọt chất lỏng quý giá...

Một cơn lốc tia sáng nhảy múa quanh tay cậu, rồi, thứ tuyệt vời nhất trên đời mà cậu từng thấy hiện ra trong nó.

Đó là một cái bình hoành tráng, xinh đẹp, tuyệt vời làm từ thủy tinh xanh dương hoa văn.

Sunny ngập ngừng vài giây, rồi bò đến phía Cassie, nâng lên đầu cô, và mang Suối Vô Tận đến cạnh đôi môi rạn nứt của cô. Ngay khi giọt nước đầu tiên rơi vào miệng, cô gái mù mở mắt, giật mình và rồi tham lam uống lấy uống để. Đến một lúc, cô giơ một tay lên nắm lấy tay cậu, như thể sợ cậu sẽ mang bình nước đi.

Sunny nhìn cô, cổ họng co giật vì đau đớn. Cuối cùng, cậu giật tay ra khỏi nắm tay của Cassie và uống lấy nước.

...Nước mát lạnh, không phải nghi ngờ, là thứ ngọt ngào nhất và phi thường nhất mà cậu từng nếm được. Uống nó còn sung sướng hơn cả cảm giác tái sinh trong lúc Thức Tỉnh, và cũng mang lại nhiều hơn nữa. Với mỗi ngụm nước, cậu có thể cảm thấy sức sống quay trở lại cơ thể tra tấn, như thể đang vươn ra khỏi nấm mồ.

Trong những giây này, cậu có lẽ là vui vẻ nhất trong cả cuộc đời.

Sau khi cả hai người thỏa mãn cơn khát, họ ngã xuống sàn, mệt như chết. Sunny và Cassie được nước làm cho sống lại, nhưng về mặt tinh thần thì đã kiệt sức.

Không lâu trước khi họ ngủ thiếp đi.

Khi Sunny thức dậy, cậu thấy tốt hơn nhiều. Cậu vẫn khá tệ và yếu ớt vì đói, bao tử đau quằn quai, nhưng mà ít nhất là không còn sắp chết như trước.

Cậu ngồi dậy, uống thêm nước, và nhìn quanh phòng giam.

Cassie vẫn đang ngủ ngon, nằm trên sàn đá lạnh lẽo. Cô trông tệ hơn cậu, nhưng mà gương mặt đã có màu sắc, và hô hấp đã bình tĩnh và ổn định, Mặc dù cô gái mù không có Dệt Máu kì diệu, cô vẫn là một người Thức Tỉnh mạnh mẽ. Cơ thể cô bền bỉ hơn và có thể hồi phục nhanh chóng hơn những người thường.

Sunny cho rằng trong vài ngày, cả hai người họ sẽ gần như quay trở lại trạng thái bình thường.

...Miễn sao không có gì khác xảy ra.

Cơ hội là bao nhiêu?

Cậu liếc sang Thánh, người đang canh gác cánh cửa nặng nề, rồi nhìn về phía lồng giam và cái xác của tên lính gác gần đó. Gương mặt hắn vặn vẹo với một vẻ mặt ghê tởm.

Sunny thở dài, rồi nhắm mắt và cử một cái bóng đi ra ngoài nhìn. Hành lang dài trống không và chìm trong hắc ám. Không có gì di chuyển ở đó, và có vẻ như không có mối nguy hiểm nào cả. Thứ duy nhất cậu thấy là một cái xác khác - cái này thuộc về đồng đội của tên lính gác đã chết kia - nằm lăn ra gần phòng giam, tan nát khủng khiếp và ở vào giai đoạn phân hủy ban đầu.

Sunny nhìn nó chăm chú một lúc, rồi ra lệnh cho cái bóng quay trở lại.

Sự yên lặng bên ngoài gần như ghê rợn.

Vào lúc đó, Cassie di chuyển và mở mắt. Cô ngồi lên và khẽ rên rỉ, rồi chậm rãi quay đầu về phía cậu.

Kĩ Năng Phân Loại thứ hai của cô ta chắc là đã trở lại. Hoặc có lẽ cô định vị cậu bằng mùi...sau nhiều tuần trong cái lồng sắt, cả hai người họ đủ hôi đểu dọa đi một bầy sói đói.

Sunny đưa cô Suối Vô Tận, nhìn chăm chú cái bình trong bàn tay tinh tế cô gái mù vài giây, rồi quay đi.

Cassie uống nước, ho, rồi trả lại món Ký Ức đó và hỏi, giọng nói khô khàn:

"...Chúng ta làm gì bây giờ?"

Sunny hơi chần chừ, rối nhún vai.

"Đầu tiên, cần tìm thức ăn. Một khi đã no và đủ mạnh khỏe để chiến đấu...tính sau. Thu thập thông tin, đánh giá tình hình, rồi hành động."

Cô gật đầu, rồi chậm rãi đứng dậy. Vũ Công Yên Ắng xuất hiện trong tay.

Sunny cũng đứng dậy, đi về phía cửa.

Thánh di chuyển sang một bên, để cậu mở cửa.

Đứng ở ngưỡng cửa, cậu chần chừ vài giây, rồi bước ra phía trước. Một biểu hiện hắc ám hiện lên mặt.

...Sunny biết bản thân phải cẩn thận. Nhưng cậu cũng cảm giác cần phải trả thù.