Chương 573: Đói
Bước qua cái xác nằm trước của phòng giam, Sunny và Cassie tiến vào hành lang tăm tối, trống rỗng và ngừng lại vài giây ngắn ngủi. Họ căng thẳng lắng nghe tiếng im lặng vang vọng mà ngự trị nơi này, và cẩn thận đi về phía trước.
Đa số người sẽ cảm thấy lạc lối trong hắc ám không thể xuyên thấu như này, nhưng cả hai người họ đều không cảm thấy khó chịu. Nhẹ nhàng bước đi, họ đi về phía lối vào đến một cầu thang gần nhất, những cái bóng lướt đi phía trước để dò xét nguy hiểm.
Sunny không muốn để những cái bóng đi quá xa, biết được bản thân có thể sẽ cần sự giúp đỡ của chúng bất cứ lúc nào.
Trong vài tuần qua, cậu đã biết mọi thứ mà Cassie biết về Đền Thờ Đêm, nên có một bức ảnh khá rõ ràng trong đầu cậu về kiến trúc bên trong của nó - ít nhất là những phần của nhà thờ vĩ đại này mà cô gái mù quen thuộc.
Hiện tại, họ đang ở những tầng thấp nhất của một trong bảy tháp chuông, sâu dưới vòng bên ngoài của kiến trúc chính. Có hai tháp chuông khác ở vòng bên ngoài, cả vòng ngoài này và ba tháp hạ xuống từ nó đều không có người sống. Chúng chủ yếu trống rỗng hoặc là những phòng chứa đồ, phòng chế tạo, và những thứ khác mà Lạc dùng để duy trì Thành Thị.
...Dù vậy, không có cách nào biết được có gì có thể đã thay đổi trong đền thờ kể từ lúc họ bị giam cầm, và có những nguy hiểm gì nằm phía trước, trong bóng tối.
Họ di chuyển từ tầng này đến tầng khác, không gặp lấy một linh hồn. Ở đây đó, có dấu vết của chiến đấu - nội thật bị đập tan nát, những bức tường bị những lưới kiếm chém hoặc là rạn nứt, vài nơi hoàn toàn tan nát. Sàn nhà dính máu, nhưng mà không thấy xác ở quanh.
Tất cả họ tìm thấy là một đống quần áo rách nát, đẫm máu và vài cái bàn bị lật tung, như thể ai đó đã nỗ lực xây dựng một rào cản. Cho dù người đó là ai, có vẻ như họ đã không thành công - rào cản tạm thời kia vỡ tan, và có rất nhiều máu trên sàn, trên tường, và kể cả trần nhà.
Sunny và Cassie đi qua, biểu hiện chuyển sang ảm đạm.
Sau một lúc, Sunny cuối cùng phát hiện một căn phòng chứa đồ đầy những thùng gỗ đằng sau một cánh cửa khóa, mỗi thùng chứa hàng trăm những tuýp kem tổng hợp. Cậu lập tức chảy nước miếng.
'Thức ăn...'
Cho dù cậu có ghét cái thứ bùn kia đến mấy, ngay hiện tại, cậu sẵn sàng giết người chỉ để được một ngụm đầy thứ đó.
Sunny và Cassie mở ra căn phòng chứa đó với một chìa khóa đính trên vòng chìa mà họ đã lấy từ xác tên lính gác, tiến vào trong, và khóa lại cửa đằng sau họ.
Cả hai đều đang chết đói, nhưng trước khi Cassie có cơ hội nắm lấy một tuýp, Sunny ngăn cô ta lại.
"Đừng có ăn nhiều hơn một cái. Và ăn chậm thôi."
Cô chần chừ, rồi cau mày quay sang cậu.
"Tại sao? Mình rất đói..."
Cậu lắc đầu và ngồi lên một cái thùng.
"Nếu ăn quá nhiều, quá nhanh sau khi không ăn gì trong thời gian dài, cô có thể chết."
Cô gái mù nghiêng đầu.
"Cái gì? Tại sao? Làm sao cậu biết?"
Sunny mở một cái ra và nhún vai.
"...Từng thấy."
Đó là kiến thức chung giữa những đứa trẻ bụi đời ngoài ngoại ô. Nhưng mà, Cassie chắc là chưa từng đối mặt với cơn đói thật sự - kể cả khi ở Thành Phố Hắc Ám, nhưng cư dân của khu bên ngoài đã được Ngôi Sao Thay Đổi nuôi dưỡng hào phóng sau khi tổ đội săn của cô đến đó.
Sunny thật ra là bất ngờ vì những đứa trẻ bình thường không được học những thứ như vậy ở trường.
Cô gái mù lưỡng lự một chút, rồi nghe lời khuyên của cậu.
Mỗi người chậm rãi ăn một tuýp kem tổng hợp, và nghỉ ngơi một chút. Sau đó, Sunny triệu hồi Hòm Hám Của, vỗ vỗ nắp của nó, và cho vài thùng vào trong cái hộp nhỏ.
"Mày đúng là một cái hộp ngoan mà! Làm tốt lắm, Hòm!"
Rồi, cảm thấy năng lượng trở lại, sức mạnh từ từ trở về với cơ thể đói khát, họ di chuyển sắp xếp những cái thùng và thay phiên tắm rửa với sự giúp đỡ của Suối Vô Tận.
Sunny đi trước. Cởi ra quần áo hôi thối và chà da với nước lạnh, cảm giác như thiên đường. Khi xong, triệu hồi Xích Bất Tử, và cuối cùng lại cảm giác như chính mình.
Sau đó, cậu yên lặng ngồi gần cửa và dùng một cái bóng để quan sát hành lang bên ngoài.
Trong sự im lặng chết chóc của tháp chuông đá, Sunny không thể không nghe mọi âm thanh quanh mình - tiếng vải của bộ tunic thô sơ trượt trên làn da Cassie trong lúc cô cởi nó ra và âm thanh nó chạm lên sàn, tiếng nước chảy khe khẽ xuống cơ thể nhỏ nhắn, đẫy đà, và tiếng thở phào nhẹ nhõm mà cô phát ra trong lúc vài tuần giam cầm bị rửa trôi đi.
Sau một lúc, cô lại gần cậu, lại mặc bộ áo choàng xanh và bộ giáp bóng loáng.
Sunny chần chừ một chút, rồi nói:
"Đến gần hơn."
Cassie khẽ nghiêng đầu, rồi làm theo lời cậu nói. Sunny đưa tay về phía một ngọn đèn dầu đã tắt, rồi chà giáp ngực, cầu vai, và những yếu tố khác bằng thép trên bộ giáp của cô với bồ hóng.
Cô gái mù cau mày, nhưng không cản cậu.
"...Cậu đang cố khiến nó không phản chiếu?"
Cậu gật đầu.
"Ừm. Chỉ...để phòng hờ."
Họ vẫn không biết năng lực mà Mordret sở hữu là gì, nhưng mà cho dù nó là gì thì cũng có liên quan đến gương và phản chiếu. Xích Bất Tử được đúc tử thép ảm đạm, nhưng bộ giáp của Cassie thì quá bóng loáng để cậu có thể an tâm.
...Đó là tại sao cậu vẫn chưa triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn. Thanh kiếm bạc của ngọn giáo như là một mặt gương, và cậu không chắc việc gì sẽ xảy ra nếu triệu hồi nó.
Sau khi Sunny dùng bồ hóng để che đi thép bóng trên giáp Cassie, họ nghỉ ngơi một lúc, ăn thêm một chút, rồi rời khỏi phòng chứa đồ. Đến lúc leo lên khỏi tháp chuông và quay trở lại vòng bên ngoài của Đền Thờ Đêm.
Ngay khi họ bước ra khỏi cầu thang và thấy mình giữa những bức tường đen của kiến trúc chính của Đền Thờ Đêm, một thứ mùi khủng khiếp tấn công mũi họ. Sunny nhăn mặt, rồi dùng tay che mũi.
Đây là cái mùi hôi thối, quen thuộc của cái chết.
Cũng như tháp chuông, vòng bên ngoài chìm trong hắc ám. Không ai có thời gian để mà thay dầu cho đèn, và không có cửa sổ để ánh sáng tràn vào. Những hành lang ở đây rộng hơn, và những thứ trang trí nhiều hơn. Nhưng mà cũng như trước đó, mọi thứ im lặng, và không có ai ở quanh cả.
Sunny rùng mình.
'...Người ta đâu cả rồi?'
Đền Thờ Đêm có vẻ hoàn toàn bị bỏ hoang. Ban đầu, khi họ đói và yếu, cậu đã mừng với điểm đó. Nhưng bây giờ, sự thiếu vắng này lại bắt đầu khiến cậu lo lắng.
Chuyện quái gì đã xảy ra trong lúc họ bị nhốt?
Chậm chạp di chuyển, hai người họ cẩn thận đi về phía cánh cửa dẫn ra ngoài.
...Không quá lâu trước khi Sunny phát hiện một vệt máu khô trên đá dưới chân, như thể ai đó chết hay là đang chết bị lôi trên đó. Tình cờ là đường máu đó cũng đi cùng hướng. Nhanh chóng, mùi cái chết kia trở nên mạnh hơn, khiến việc hô hấp trở nên khó khăn.
Sunny và Cassie tiến vào sảnh mà tách họ khỏi cánh cổng, và đứng hình.
Gương mặt cậu tối lại.
'Không...không tốt...'