Chương 600: Rời Khỏi
Sunny không định làm gì đặc biệt cho ngày hôm nay, phần lớn vì cả đoàn tàu đều đang có tâm trạng u buồn. Đây là đông chí đầu tiên kể từ lúc họ rời khỏi Vùng Đất Lãng Quên, nên những Người Giữ Lửa tụ lại với nhau, tưởng nhớ những người bạn đã ngã xuống và cầu may mắn cho những người Ngủ trẻ tuổi mà chuẩn bị tiến vào thế giới Mộng Ảo.
Nhưng mà, Effie và Kai có kế hoạch khác. Có vẻ như Cassie đã nói với hai người họ hôm nay là sinh nhất cậu, nên nữ thợ săn đã nấu một món đặc biệt, và bốn người họ có một tối tương đối xa hoa ở phòng sinh hoạt nhỏ hơn, thay nhau kể chuyện đã xảy ra với họ trong năm qua và cười này cười nọ.
Tiếng cười là tốt hơn nhiều so với sự buồn bã.
Đặc biệt là khi không ai trong số họ biết khi nào họ mới có cơ hội để cười lần nữa.
...Ngày kế tiếp, hư vô tăm tối quanh họ đã đủ nóng để khiến việc di chuyển trên boong tàu trở nên khó khăn. Tất cả bọn họ đã hủy gần hết giáp để điều khiển buồm, cơ thể họ đầy mồ hôi. Mọi người làm việc cùng nhau để giữ con thuyền lơ lửng và di chuyển về đúng hướng, chia thành hai ca.
Một ca sẽ điều khiển con thuyền trong lúc ca còn lại rút lui vào trong để làm mát và uống nước. May mắn là với không khí nóng thổi từ bên dưới, họ không cần tất cả mái buồm để có thể đạt được mục đích, khiến mọi việc dễ hơn.
Lần trước Sunny đã mất khoảng một tháng để đến được lửa thần thánh, nhưng mà con thuyền bay đã khiến chuyến đi nhanh hơn nhiều. Dùng vài Kĩ Năng Phân Loại và những dụng cụ thiết kế vô cùng khôn khéo, họ đã có thể di chuyển trong vực thẳm này với đủ độ chính xác, nhanh chóng đến Xé Rách, và tiếp tục hạ xuống theo quỹ đạo vòng tròn xoắn ốc.
Kí ức về sợi chỉ định mệnh hoàng kim vẫn còn in dấu trong đầu cậu, nên biết được nơi Đá Vặn Vẹo tương đối với vị trí hiện tại của họ, Sunny đã có thể dẫn con thuyền về phía khe nứt trong biển lửa thần thánh.
Đến đêm, đã có thể nhìn thấy nó, như một lỗ đen bé tí trong màn ánh sáng phẫn nộ.
Nhưng mà, đường nứt không thật sự nhỏ vậy. Chỉ nhìn như thế vì khoảng cách xa. Lần trước Sunny suýt chút nữa đã bỏ sót nó, bay xuyên qua ngay gần mép của đường nứt và bị ngọn lửa thần thánh thiêu cháy. Lần này, họ sẽ nhắm vào ngay chính giữa nó, cách những đám lửa kia vài cây số.
Hi vọng rằng nhiêu đó sẽ đủ để giữ họ không chết vì nhiệt độ kia.
Những mái buồm được nâng lên và con thuyền tiếp tục hạ xuống phía biển lửa, bây giờ chỉ còn được chèo chống bởi sức mạnh ma thuật của cây thần thánh kia và thứ pháp thuật cổ đại trong thân thuyền. Sunny đứng một mình ở bánh lái, mọi người đã vào trong khoang chứa hàng để ẩn nấp, nơi không khí mát nhất.
Cậu triệu hồi Xích Bất Tử và Ký Ức về Lửa, cường hóa món bùa bảo vệ với cả ba cái bóng. Trong lúc còn thuyền đến càng lúc càng gần đường nứt, những tán lá của cây non kia xào xạc phía trên cậu, và những kí tự ma quái đột nhiên xuất hiện trên bề mặt con thuyền cổ đại.
Chậm rãi, nhiệt độ kia rút lui. Đứng trên boong tàu ở phần cao nhất vẫn khó chịu và không dễ dàng, nhưng ít nhất thì nó có thể chịu được - đặc biệt là với sự giúp đỡ của món bùa.
Sunny cẩn thận hướng con thuyền về phía đường nứt, nhắm vào ngay trung tâm, cách xa những bức tường lửa thần thánh nhất có thể. Như thể cậu đang dẫn con thuyền xuyên qua một cái hầm dứng đứng mà chậm rãi uốn éo, di chuyển trái và phải, tiến và lùi.
May mắn là việc hạ xuống này không yêu cầu quá nhiều kĩ năng từ người cầm lái. Sunny chỉ hơi quen thuộc cách lái tàu, đừng nói đến một con tàu bay cỡ chiến hạm như này, nên cậu sẽ không thể làm gì nhiều nếu tình huống biến xấu.
Nhưng mà không có.
Một thời gian sau đó, con thuyền cổ đại rời khỏi đường nứt và lại chìm vào hắc ám, bầu trời phía trên họ cháy như biển lửa. Cậu cho con thuyền bay lên về phía hòn đảo mà đứng trơ trọi trong hư vô, không quá xa, và thở phào nhẹ nhõm.
Họ đã đến được.
Họ neo con thuyền vào một trong những trụ đá ngang nhô ra khỏi đảo, và xuống thuyền. Đi trên trụ đá hắc thạch, mọi người đến đất cứng và dừng lại, nhìn chăm chú cảnh tượng ảm đạm trước mắt trong sự yên lặng choáng ngợp.
Đảo Mun y hệt lần cuối Sunny ở đây. Nó được cắt ra từ thứ đá hắc ám và trôi lơ lửng trong sự trống rỗng bất tận, vây quanh bởi những tảng hắc diện thạch tan vỡ. Một cái tháp chùa cao, tráng lệ đứng ngay trung tâm, được xây từ thứ vật liệt đen hoàn mỹ, không bóng lưỡng mà có vẻ như cắn nuốt bất cứ ánh sáng nào chạm đến nó.
Đây đó trên bề mặt hoang tàn của hòn đảo, những di tích của những kiến trúc bí ẩn, từ lâu đã đổ nát. Vài trụ hắc diện thạch nhô ngang ra từ mép đảo, vươn ra hư vô như là những cầu tàu kì lạ. Con thuyền bay đang lơ lửng ở gần một cái, buộc vào nó với những sợi xích chắc chắn.
Effie nhìn chăm chú Tháp Mun, rồi quay sang Sunny, gương mặt cô tái nhợt khác thường.
"...Không thể tin nổi cậu đến được tận đây chỉ một mình. Làm thế nào mà cậu sống sót được?"
Sunny chần chừ, rồi nhún vai.
"Chỉ vừa đủ. Và với chút may mắn."
Dứt lời, cậu thở dài và đi về phía tòa tháp hắc ám.
Gần cánh cửa của nó, đến lúc bốn người họ tạm biệt những Người Giữ Lửa. Tổ đội của Cassie và những người còn lại sẽ không theo họ vào Ác Mộng - vài người có lẽ sẽ thách thức trong tương lai, khi họ cảm thấy sẵn sàng, nhưng một năm là thật sự không đủ để chuẩn bị đối với đa số người Thức Tỉnh, nhất là cho thử thách đáng sợ như này.
Thay vì vậy, những Người Giữ Lửa sẽ ở lại trên Đảo Hắc Diện Thạch này. Vài người sẽ thành lập một căn cứ tạm thời ở đây, trong lúc những người còn lại dẫn con thuyền bay trở lại Thánh Địa của Noctis, rồi quay lại đây với nhiều vật liệu và tiếp tế để có thể hoàn thiện con thuyền.
Theo cách này, họ sẽ đi giữa Bầu Trời Bên Dưới và Đảo Xiềng Xích, chờ đợi sự trở lại của những người thách thức, cho dù bao lâu.
Tạm biệt có hơi xúc động, ít nhất là đối với những thành viên của tổ đội Cassie. Cô giao quyền chỉ huy cho Shim, healer của đội, và quay người, cái mặt nạ bạc che giấu biểu hiện.
Không ai biết liệu họ có gặp lại hay không. Đối với những người sống sót từ Vùng Đất Lãng Quên, chia tay những người họ quan tâm là không có gì mới cả.
Nhưng mà, nó không bao giờ trở nên dễ dàng.
Sunny mở cánh cửa của Tháp Mun và dẫn những người còn lại qua những sảnh tăm tối của nó, tiến lên từng tầng một. Effie và Kai nhìn quanh, tò mò và sợ hãi pha lẫn trên mặt. Cassie tái đi tồi tệ ở tầng hai, nơi mà thứ thối rửa đáng sợ kia từng mọc ra từ cánh tay bị đứt của một vị thần, nhưng không nói gì.
Sảnh kí tự ảnh hưởng đến cô còn tệ hơn nữa. Kai và Effie được Sunny dẫn qua, mắt họ nhắm chặt, nhưng cô gái mù không thể làm vậy. Trực giác nhạy cảm của cô cường hóa giác quan, đôi khi, nó là một loại nguyền rủa.
Nhưng mà, cũng vì lý do đó, sự bền bỉ về mặt tinh thần của cô cũng là vô địch. Cô nghiến răng, và kiên trì.
Cuối cùng, họ đến tầng trên cùng, và nhấn chìm cổng vòm đá kia với lửa thần thánh, thay phiên cho hồn tinh vào Cảnh Tượng Tàn Nhẫn. Với sự đoàn kết đó, việc kích hoạt cánh cổng không mất lâu như lúc Sunny phải làm một mình.
Nhanh chóng, họ đứng bên trong một cái vọng lâu trắng duyên dáng, cánh cửa biến mất đằng sau họ.
Còn trước mặt họ thì là cảnh tượng yên bình của Đảo Ngà.
Những tấm đá cẩm thạch tan vỡ lơ lửng quanh nó. Có một cánh đồng cỏ xinh đẹp gần nơi họ xuất hiện, và một rừng cây yên bình, những nhánh cây nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Cách đó một chút, liên kết với vọng lâu bởi một con đường đá, là tòa tháp chùa tráng lệ được xây từ vật liệu trắng tinh mà không phải đá cũng không phải gỗ. Nó xinh đẹp, duyên dáng, và hơi siêu thực, như thể quá hoàn mỹ để có thể tồn tại ở thế giới trần tục.
Và quanh nó, bộ xương của một con rồng, phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ của mặt trời.
Họ đi qua hồ nước trong veo và xuyên miệng con thú vĩ đại, tiến vào bóng tối trang nghiêm của sảnh xiềng xích cổ đại kia.
Nơi mà Hi Vọng từng bị ràng buộc.
Khi vào trong, bốn người họ bất động, đột ngột bị sự mệt mỏi áp đảo. Bảy sợi xích nằm trên sàn nhà trắng tinh trước mặt, mỗi đầu xích là một thứ gông cùm bị vỡ tan. Những xiềng xích này hoen ố và tan nát, bề mặt hư hại được khắc vô vàn những kí tự.
Một ánh sáng kì lạ vươn lên từ bề mặt trong những làn mờ ảo, quy tụ thành thứ hỗn độn, không ngừng thay đổi, một thứ hoàn toàn hắc ám mà rung động ở ngay trung tâm đại sảnh.
Nhưng đó không phải hắc ám, không hẳn. Thay vì vậy, đó là vết rách trong thực tại, một thứ mà có thể nuốt lấy cả bản thân ánh sáng.
Bị cảnh tượng của Hạt Giống mê hoặc, Sunny cảm nhận được nó, sâu trong linh hồn.
Lời gọi quyến rũ, quỷ quyệt của Ác Mộng.
Lần này, cuối cùng, cậu sẽ đáp lại nó.
Sunny thở dài, rồi nhìn những người đồng đội.
Họ đã nói mọi thứ cần nói, thảo luận mọi thứ có thể thảo luận.
Không còn lý do để ngập ngừng.
"...Chuẩn bị chưa?"
Effie, Kai, và Cassie im lặng một lúc, nhìn chăm chú thứ hắc ám rung động. Gương mặt họ tái nhợt và yếu ớt, thiếu đi những mặt nạ tự tin thông thường.
Cuối cùng, cô gái mù thì thầm:
"Chúng ta đợi gì nữa? Chỉ...Chỉ là Ác Mộng Thứ Hai mà thôi."
Sunny mỉm cười, rồi đột nhiên cười thành tiếng:
"Đúng vậy..."
Dứt lời, cậu nắm lấy vai cô trong một giây, rồi tiến lên, về phía khe nứt trong thực tại. Mỗi bước, thế giới lại có vẻ tối đi một chút, hắc ám hơn, tăm tối hơn.
Effie, Kai và Cassie theo sau.
...Vài giây sau đó, họ đã biến mất.
Sảnh xiềng xích cũng biến mất.
Sunny thấy bản thân đứng một mình trong bóng tối hoàn toàn, bị bao vây bởi không gì cả.
Trong sự hư vô đó, cậu nghe thấy giọng nói của Ma Pháp:
[Thức Tỉnh Giả! Chuẩn bị cho Thử Thách Thứ Hai...]
Cậu mỉm cười nham hiểm.
'Cũng như cái Đầu Tiên...ừ thì, để xem lần này mình rơi vào đâu. Không cho rằng có thể tệ hơn trước đó được...'
Giọng nói của Ma Pháp lại vang lên, lần này như sấm rền, khiến cậu rùng mình.
[Năm người can đảm...chào mừng đến Ác Mộng!]
Bóng tối di chuyển, biến thành thứ gì đó, thứ gì đó khác.
...Nhưng mà Sunny không để ý đến việc đó.
'Đợi chút...năm? Nó vừa nói năm? Ai là người thứ năm?! Gì cơ...'
Nhưng mà cậu không kịp hoàn tất ý nghĩ đó.
Ánh mắt sáng lên, để lộ...
[Hết cuốn ba: Đảo Xiềng Xích.]