Chương 601: Vương Quốc Của Hi Vọng
Sunny mở thấy bầu trời xanh bất tận.
Dưới đó, những hòn đảo lơ lửng trên không trung, đặt trên nền nhung hắc ám như một bức tranh khảm xinh đẹp. Vài hòn đảo xanh tươi, vài hòn đảo hoang vắng, vài hòn đảo có những di tích cổ đại, những thứ đá phong hóa bị rêu mọc đầy.
Xung quanh chúng là những sợi xích sắt to đùng mà ồn ào vang lên trong lúc những hòn đảo dâng lên hạ xuống, lơ lửng trên vực thẳm kia, những ngôi sao yếu ớt rải rác sáng đâu đó xa xôi, xa bên dưới. Ở trung tâm tranh khảm, một vết thương xấu xí mở ra, một vết rách to lớn trong không gian nơi mà không có gì ngoài trống rỗng còn lại.
Một hòn đảo duy nhất nằm trên vết rách đó, bảy sợi xích đứt treo ra từ sườn của nó, một cái tháp chùa trắng xinh đẹp đứng trên bề mặt trong một bộ áo choàng mây.
Đột nhiên, mặt trời lăn ra sau, nhanh chóng biến mất đằng sau đường chân trời phía đông. Bầu trời tối lại, và rồi lại được tỏa sáng trong lúc mặt trăng lướt ngang qua bầu trời, đủ nhanh để biến thành một đường mờ ánh sáng. Một giây sau đó, lại là ban ngày, và rồi, lại là đêm.
Bầu trời bị giằng xé giữa ánh sáng và hắc ám, thời gian trôi qua ngược lại với tốc độ khủng khiếp. Sunny nhìn những hòn đảo bên dưới mình chậm rãi thay đổi hình dạng, trong lúc những di tích mọc lên từ mặt đất và liên hợp thành những kiến trúc vững chãi, trong lúc những ngôi sao cháy trong vực thẳm trở nên sáng và sáng hơn, mỗi giây lại có những ngôi sao mới cháy thêm, đến khi cả hư vô bị chìm trong ánh sáng trắng phẫn nộ.
Lần lượt, những hòn đảo đã ngã xuống dâng lên từ ánh sáng hủy diệt đó, những sợi xích mà đã liên kết chúng với phần còn lại tự khôi phục. Nhanh chóng, vết rách ở trung tâm không còn nữa, và thay vì đó, một sa mạc tro tàn rộng lớn, những hòn đảo bị thiêu đốt xuất hiện ở đó. Tháp Ngã hạ xuống từ trên cao, giữ lấy vị trí trái tim của vùng đất hoang vắng đó.
Một tích tắc sau đó, tro tàn biến mất, để lộ một thành phố trên không choáng ngợp mà kéo dài hàng chục đảo, tất cả đều liên kết với nhau bằng những cây cầu bắt cong và những cống dẫn nước xây từ đá trắng tinh khiết, với những ngọn cờ rực rỡ bay trong gió và những thác nước lấp lánh chảy vào vực thẳm bên dưới.
Chậm rãi, ánh mắt của Sunny bị kéo về phía tây, về phía biên giới của Đảo Xiềng Xích. Ở đó, một trong những Sợi Xích Vĩ Đại mà neo nơi này với vùng đất ngoài kia, và một pháo đài hùng mạnh đứng ngay vách, tương tự những pháo đài biên giới khác mà cậu từng thấy trước đây. Hòn đảo bên cạnh nó trông tương tự một cái tô đá to đùng, với những hàng ghế ngồi được cắt vào dốc núi màu trắng và một đấu trường hình trường nằm ở đáy, được sơn một màu đỏ mờ.
Và xa hơn nữa là một hòn đảo với một dòng sông kì lạ mà chảy bất tận xuyên qua nó, tạo thành một vòng tròn quanh một bức tượng cổ đại của một người phụ nữ xinh đẹp cầm giáo trong một tay, tay còn lại là một trái tim đang đập của con người, cơ thể trần truồng chỉ được che phủ bởi tấm da thú quanh hông, gương mặt biến mất đằng sau bóng tối.
Đó là hòn đảo nơi Sunny đang ở.
...Và đương nhiên, cậu đang bị ném thẳng vào dòng sông chết tiệt kia.
'Thần thánh nguyền rủa! Sao lúc nào mình cũng bị như vậy?!'
Sunny giận đến mức không thấy hoảng hốt, không như hai lần trước mà Ma Pháp đã quyết định cho cậu một đợt chào mừng lạnh ngắt và ướt nhẹp - đầu tiên là ở Vùng Đất Lãng Quên, rồi lại ở Thánh Địa của Noctis.
Ít nhất thì lần này cậu có ý tưởng về nơi mình đang ở, và biết phải bơi hướng nào để đến bề mặt.
Sunny gượng người chống lại dòng chảy mạnh mẽ...
Và cuối cùng nhận ra có gì đó sai, phi thường sai.
Cơ thể cậu không chịu nghe lời...hay nói đúng hơn, nó nghe, nhưng mà theo cách mà không hề hợp lý. Tứ chi không di chuyển theo mong muốn, và thay vì bơi, cậu chỉ vung vẫy điên loạn, chìm càng lúc càng sâu vào dòng nước tăm tối, lạnh lẽo. Giác quan của cậu cũng rối loạn, nên cậu thậm chí còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
'C-cái quái gì?!'
Giờ thì Sunny rốt cuộc hơi hoảng hốt.
Việc này là hơn cả trải nghiệm ở Ác Mộng Đầu Tiên. Lúc đó, cơ thể mà Ma Pháp cho cậu cảm giác gần như y hệt của bản thân...nhưng mà lần này thì nó quá không quen thuộc!
Liệu đây là thứ mà Bậc Thầy Jet đã cảnh cáo cậu?
Sunny cố bình tĩnh và bơi lên bờ, nhưng di chuyển trong nước, đặc biệt là với dòng chảy mạnh như này, là một việc không dễ. Nó cần rất nhiều sự tay chân ăn ý và một chút thăng bằng, thứ mà cậu đơn giản là đang thiếu sót ngay lúc này. Cho dù cố gắng đến mấy, nỗ lực của cậu chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.
Cậu rơi sâu và sâu hơn vào dòng sông, chậm chạp chết chìm.
Phổi đã bắt đầu thiêu đốt vì thiếu ôxy...ngay cả chúng cũng cảm thấy kì lạ. Thị giác đã bắt đầu tối đi...
Sunny nghiến răng, đột nhiên khiến một cơn đau tràn xuyên qua miệng và hàm, rồi ngừng chật vật, để dòng chảy kéo cậu xuống. Rồi, cậu tập trung vào cảm giác bóng...và, ngay khi cơ thể đụng đến đáy dòng sông đầy đá, bước qua bóng tối và xuất hiện ở gần bức tượng đá.
Sunny rơi vào cỏ. Ho bạo lực, cố hít thở không khí trong lành, chỉ để thấy ngay cả việc đó cũng là khó khăn. Phổi không chịu làm việc đáng lẽ nên làm, và mặc dù cậu có thể hít vào, nó vẫn không đủ để đuôi đi cảm giác ngột ngạt.
'Chuyện...gì đang xảy ra...chết tiệt!'
Sunny nằm lăn ra đất và nhắm mắt, cắt hết mọi giác quan để tập trung vào việc cố điều khiển cái cơ thể mới lộn xộn này.
'Đừng suy nghĩ. Suy nghĩ sẽ chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Thứ này chắc chắn phải có bản năng...bây giờ mày cũng có chúng...'
Cậu làm sạch tâm trí khỏi mọi ý nghĩ về việc hô hấp và ôxy, và nhanh chóng, bản năng của cậu đúng là đã chiếm lấy. Giống như câu chuyện về con rết mà bị hỏi nó đi bằng cách nào, và ngã xuống, không thể tiếp tục di chuyển. Ngay khi Sunny ngừng suy nghĩ về việc hít thở, cơ thể cậu tự động làm vậy.
Đột nhiên, phổi cậu đầy dưỡng khí ngọt ngào, và cậu lại mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
'Ôi, cảm ơn thần thánh...'
Sunny không nhúc nhích trong vài giây, hít thở thật sâu, và cố hiểu chính xác là Ma Pháp đã chọn cái vật chứa nào cho cậu...
Nhưng mà trước khi có thể, một giọng nói xinh đẹp vang lên từ phía trên, đầy sự tò mò và hứng thú:
"Ngươi quả là một thứ kì lạ..."
Sunny mở mắt và chật vật đứng dậy, nhanh chóng quay đầu về phía người vừa lên tiếng.
Khi làm vậy, cậu đông cứng.
Trước mặt cậu, quỳ gần bức tượng, có lẽ là người con gái xinh đẹp nhất cậu từng nhìn thấy. Cô có làn da mềm mại và tinh tế, gương mặt tuyệt hảo, mái tóc màu hạt dẻ chảy xuống vai như tơ tằm. Đôi mắt đầy ánh sáng và dịu dàng tỏa sáng, như hai ngôi sao bạc.
Sunny đã thấy rất nhiều mĩ nữ choáng ngợp trong đời, nhưng không ai có thể chạm đến gần sự duyên dáng yên ắng, ngột ngạt của người lạ này. Chỉ nhìn cô một lần đã khiến tim cậu đập loạn, và gương mặt đỏ bừng. Cô giống một vị tiên nữ hơn là người thường...
Và có lẽ, đúng là vậy.
Cô gái xinh đẹp mặc một bộ tunic đỏ đơn giản mà để lộ vai và không cầm vũ khí gì cả. Mặc dù vậy, sự hiện diện của cô vẫn to lớn và tỏa ra khắp cả hòn đảo. Như thể những cọng cỏ đều khẽ nghiêng đến để được gần cô hơn, những tia sáng mặt trời thay đổi đường bay chỉ để chạm vào làn da đó. Như thể cô không tồn tại trong thế giới này, nhưng thay vì đó, cả thế giới này tồn tại quanh cô ta.
Và có gì đó...gì đó về cô ta mà quen thuộc đến kì lạ.
Sunny mở miệng, ngẩn người, và nói:
"Ờ...xin chào?"
...Hoặc ít nhất là cậu đã cố làm vậy. Nhưng mà, thứ ra khỏi miệng cậu thay vì đó là một tiếng gầm rú trầm thấp, khô khàn của một con dã thú.
'Cái quái...'
Cậu cố nói chuyện lần nữa, và một lần nữa, miệng cậu phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, đe dọa.
Cô ta cau mày.
"Một sinh vật của Thần Bóng Tối...thật tò mò. Ta không biết là vẫn còn những thứ như ngươi ở đây, trong Vương Quốc của Hi Vọng."
Sunny nhìn cô ta chăm chú, ngớ ngẩn. Rồi, cậu hạ ánh mắt và cuối cùng cũng quan sát lấy bản thân.
'Ôi...cứt thật...'
Ừ thì, ít nhất một trong những ước ao của cậu đã thành hiện thực. Sunny không còn lùn nữa. Thật ra thì cậu cao gần hai mét.
Nhưng mà vấn đề là...
Cậu không phải con người.
Da xám nhạt, màu giống đá. Chân dài và đi bằng đầu ngón, cong ra sau, và ở cuối có những bộ móng vuốt sắc bén, mạnh mẽ. Cậu có bốn tay, mỗi cái đều dài và khỏe hơn của nhân loại, và một cái đuôi dài uốn éo. Gương mặt của một ác ma, với những đường nét sắc bén và cái mồm đầy những răng nanh đáng sợ. Hai cái sừng cong mọc ra trên trán, và mái tóc dài, đen, và thô.
Mắt hoàn toàn đen, không có mống mắt và đồng tử thì dọc và hung tợn.
...Tệ hơn nữa, Sunny không có vẻ là có cuống họng như của con người.
Cậu không thể nói chuyện.
'Ôi, cứt thật!'
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn cậu, và mỉm cười.
Nụ cười đó chói lòa và choáng ngợp, nhưng khiến Sunny cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi, vì lý do gì đó.
"Ngươi không nên xâm lấn vào vùng đất này của ta, sinh vật nhỏ bé. Nhưng đừng lo...ta sẽ tặng ngươi một cái chết huy hoàng nhất. Này, ta hứa trước những vị thần."
Cô đứng dậy, thẳng người trước bức tượng cổ đại.
"Dù sao thì, ta, Solvane, vô cùng nhân từ..."