Chương 602: Bầy Bóng Tối
'Chậm xíu nào, cô...'
Sunny cố lùi lại một bước, nhưng lại vấp chân và suýt ngã. Bằng cách nào đó vẫn giữ được thăng bằng, cúi mình trong lúc những bộ vuốt đào sâu vào mặt đất. Bốn tay giơ lên, những móng vuốt sắc bén nhắm về phía Solvane.
Đống lời về huy hoàng và chết này nó khiến cậu cực kì căng thẳng.
'Solvane...đợi chút. Solvane?'
Một tiếng gầm gừ thoát khỏi miệng Sunny trong lúc cậu nhận ra ai đang đứng trước mặt mình. Vậy ra người phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng này...cô ta là cái xác sống ghê rợn mà cậu đã tiêu diệt trong khoang chứa hàng của con thuyền đắm? Hay nên nói...sẽ là?
Cậu dù sao cũng đã quay về quá khứ của Đảo Xiềng Xích, hoặc ít nhất là một ảo cảnh dựng lại. Nên hợp lý khi mà Solvane vẫn chưa rơi vào số phận kia.
...Chưa.
Sunny rùng mình, nhớ lại lời nài nỉ thầm lặng và sự tra tấn bất tận trong ánh mắt trống rỗng của vật chứa của Sâu Dây Leo. Làm sao đôi mắt khủng khiếp đó lại chính là đôi mắt rực rỡ mà đang nhìn cậu ngay lúc này?
Đột nhiên, cậu bị áp đảo bởi sự thương hại, đồng tình, và buồn bã.
Và sợ hãi.
Vì nếu trước mặt cậu đúng thật sự là Solvane đó, thì người lạ rực rỡ mà vừa hứa tặng món quà cái chết huy hoàng...là một vị Thánh.
Và một vị Thánh hứa hẹn giết mình là thứ Sunny không bao giờ muốn nghe thấy.
Cậu nhìn dưới bề mặt của dáng người yêu kiều của Solvane, và thấy một quả cầu ánh sáng rực rỡ trong ngực cô, sáng đến mức gần như chói lòa. Hồn tâm của cô...hồn tâm của một Vượt Giới Hạn Giả.
Đồng tử dọc của cậu nheo lại, một ý nghĩ duy nhất vang lên trong tâm trí:
'Chạy!'
Sunny cảm giác cơ thể này mạnh mẽ hơn nhiều so với bản thân, mạnh mẽ phi nhân loại, nhưng không biết cách điểu khiển nó đàng hoàng, thì trốn khỏi một vị Thánh là không phải bàn đến. Nếu có ai muốn bàn. Nên, hi vọng duy nhất của cậu là Bước Bóng Tối...
Cậu đã bắt đầu ngã vào bóng tối khi mà bóng người xinh đẹp đột nhiên xuất hiện bên cạnh, bàn tay duyên dáng rơi xuống từ bên trên và nắm lấy một tay cậu như kiềm sắt. Nếu không nhờ Dệt Xương, thì cổ tay đó đã vỡ tan như thủy tinh.
Nắm tay của Thánh không thể tránh được và không thể thoát khỏi y hệt tử thần.
Sunny không thể trốn vào bóng tối nữa, và triệu hồi Ký Ức sẽ mất quá lâu để có thể hữu dụng...
Mọi thứ trừ một cái.
Một thanh stiletto ma quái xuất hiện từ bàn tay bị bắt giữ và ngượng nghịu bắn ra trước, để lại một vết trầy nhỏ trên làn da trơn tru hoàn hảo của Solvane.
Cô liếc nhìn vết trầy, máu chậm rãi ướm ra, một giọt máu đỏ thẫm rơi vào cỏ tươi. Đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
"Là định mệnh sao? Một giọt máu hiến tế, trên tế đàn của Chiến Tranh. Bóng chủng nhỏ bé, ngươi đúng là đặc biệt! A, được thôi...''
Dứt lời, cô mỉm cười sáng lạn.
Trong giây kế tiếp, tay cô đưa ra trước, và trước khi Sunny kịp cảm thấy sợ hãi...
Thế giới bùng nổ với sự đau đớn, và biến thành hoàn toàn tăm tối.
Bóng tối...bóng tối...
Sunny bị vây quanh bởi bóng tối.
Vài cái ở gần, vài cái ở xa. Vài cái nhỏ, và vài cái lớn. Vài cái di chuyển, vài cái bất động.
Cậu cũng là một trong những cái bóng đó.
Không...không chỉ một. Một bầy bóng. Một quân đoàn bóng tối, đều ẩn nấp trong một linh hồn không ánh sáng, rộng lớn. Yên ắng và tĩnh lặng, hoàn toàn không có gánh nặng. Thoát khỏi mọi khát vọng, thoát khỏi lý lẽ và ý chí.
Trong lúc này...
'Ugh...đau đầu...'
Chậm chạp, Sunny lấy lại tỉnh táo. Thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là đau đớn, và sau đó, nhịp đập đều đặn của trái tim. Nhiều trái tim? Đúng vậy...có vẻ như bây giờ cậu có hai tim. Cũng như bốn lá phổi.
Cơ thể nặng nề và xa lạ, quá to, quá vướng víu, và quá kì lạ. Có gì đó cứng và lạnh đè vào cơ thể đó, khiến cậu cảm thấy một cơn đau nhàn nhạt trong tay chân. Đầu cũng đau nữa chứa, như thể vừa bị đánh đủ mạnh để khiến đầu lâu yếu ớt hơn tan tành.
Ừ thì...cậu đúng là đã bị vậy. Phải không?
Người mĩ nữ choáng ngợp kia, Solvane, đã đánh cậu. Cô ta đã giết cậu.
'Chết tiệt thật...chết rồi sao vẫn còn đau?! Nhảm nhí kiểu gì vậy?!'
Đầy bực bội, Sunny cố đuổi cơn đau đi. Nhưng nó vẫn ở lì đó. Tại sao nó không biến mất? Đáng lẽ nó không nên tra tấn cậu nưa chứ.
Trừ khi...cậu không chết.
Và Thánh thật ra đã không giết cậu chỉ với một cú đánh.
Sunny rít lên, và mở mắt.
Thứ trước mắt khiến cậu nhìn chăm chú vài giây, rồi cười. Hay nói đúng hơn, là muốn cười, nhưng mà thứ thoát ra khỏi miệng lại là một tiếng gào thét ghê rợn, phi thường bất an.
'Ôi, thần thánh à...quá lộ liễu, thật sự! Thôi nào!'
Sunny cảm thấy buồn cười là vì cái thứ cứng và lạnh đè lên cơ thể khiến nó đau đớn...là những song sắt của một cái lồng giam.
Cậu lại bị giam vào lồng, và có một cái vòng cổ bằng thép được đeo lên.
Sunny, một lần nữa, đã biến thành một nô lệ.
'Này Ma Pháp! Vui lắm hả? Mày hài lòng với bản thân không, đồ điếm?!'
Cái lồng mới này nhỏ hơn nhiều cái ở Đền Thờ Đêm. Thật ra thì nó chỉ hơi đủ lớn để chứa cả cơ thể to dài với đống tay chân và vuốt sừng này nọ. Cái lồng được treo từ trần nhà bởi một sợi xích gỉ, và mỗi chuyển động của cậu khiến nó lúc lắc, những song sát đau đớn đè sát và da thịt.
Sunny giận dữ gầm lên và nhìn quanh, cố đánh giá cảm giác trước đó. Những cái bóng mà cậu đã cảm giác ở gần đây là gì...
'...Cứt.'
Xung quanh cậu là từng hàng từng hàng những cái lồng với đủ kích cỡ, mỗi cái đều chứa một sinh vật gì đó. Có những con sói quái vật, gargoyle đá, những con sâu khổng lồ, đống da thịt với cái mồm tròn, và đủ loại quái vật khác, vài thứ cậu chưa từng nhìn thấy hay chiến đấu với bao giờ, và vài thứ cậu thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.
Có những cái hộp kim loại đóng lại mà phát ra những âm thanh của hàng trăm những cái chân nhỏ di chuyển trên bề mặt nó, và những cái lồng đủ to để chứa một con Sâu Xích. Thật ra là có cả một con Sâu Xích đang bị nhốt cách Sunny không quá xa. Có cả những cái lồng giam giữ con người.
Sunny nhìn chằm chằm cái hầm kinh dị này một chút, và rùng mình.
'Nơi quái quỷ gì thế này...'