Chương 603: Bầy Đàn Quái Vật
Sunny nhìn chăm chú đám quái vật một lúc, cố thích nghi với thị giác bây giờ cũng khác này. Mắt cậu có vẻ tinh tường hơn và tự nhiên có khả năng nhìn thấy trong bóng tối hoàn toàn - chứ không phải nhờ vào đặc tính của Phân Loại - nhưng mà có khó khăn trong việc phân biệt màu sắc.
Thế giới cơ bản là trắng và đen, hay nói chính xác hơn là gồm nhiều sắc thái xám, tương tự cách cậu nhìn thế giới thông qua những cái bóng. Khứu giác cũng được tăng cường, khiến đầu óc cậu bị quá tả với lượng thông tin mới như sạt lở kia. Khó để tập trung vào một thứ gì duy nhất, chứ đừng nói đến việc phân tích đống lộn xộn này.
'A, ai quan tâm chứ. Cứ ra khỏi đây trước đã.'
Cũng như ở Đền Thờ Đêm, cái lồng giam này hạn chế giác quan bóng của cậu. Nhưng mà, cái này lại không hút lấy tinh túy của cậu, ngạc nhiên đáng mừng mà.
Nhưng sự vui vẻ đó không kéo dài.
Ngay khi cậu cố dùng Bước Bóng Tối để rời khỏi, Sunny nhận ra cậu không thể dịch chuyển xuyên qua những song sắt này. Hơn nữa, ngay cả những cái bóng cũng không thể lướt qua chúng, như thể có một rào cản vô hình chắn đường lại.
Sunny nghiến răng, và cảm giắc một cơn đau điếng trong lúc răng nanh cắn vào thịt mềm trong miệng. Cậu cố chửi thể, và phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ. Sau đó, cậu bất động một lúc, chỉ nhìn chăm chú những tù nhân khác trong cái hầm chứa này với vẻ phẫn uất ảm đạm.
'Nguyền rủa mọi thứ.'
Cuối cùng, cậu lắc đầu và ngượng nghịu quỳ xuống trong lồng, nắm lấy song sắt bằng cả bốn tay. Di chuyển gấp đôi số tay mà cậu có trước đây là một thách thức, nhưng mà cậu đã có thể làm được sau vài lần thử.
'Được thôi. Có những biện pháp khác...mình sẽ nấu chảy cái lồng chết tiệt này, nếu cần.'
Cậu vươn ra một tay xuyên qua song sắt, và triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn.
Và rồi...không có gì xảy ra cả.
Thứ duy nhất mà thay đổi là cái cùm đeo trên cổ trở nên lạnh hơn trong một thoáng.
Sunny cau mày, đôi mắt đen trở nên tăm tối hơn nữa, rồi cố thử lại.
Món vũ khí ảm đạm không xuất hiện. Không có làn sương hắc ám bao phủ lấy tay cậu, và không có cảm giác một phần nhỏ tinh túy biến mất để giúp Ký Ức thành hình.
Cảm giác bất an, Sunny ngưng một giây, rồi cố triệu hồi Mảnh Vỡ Đêm Khuya.
Một lần nữa, cái vòng cổ lạnh lên, và không gì xảy ra.
'Chuyện...chuyện gì thế này...'
Lần lượt, Sunny thử triệu hồi tất cả những món Ký Ức, nhưng đều có cùng kết quả. Ký Ức không chịu xuất hiện, không có dù chỉ một tia sáng mờ ảo xuất hiện ở hầm ngục tăm tối này. Gần như là...như thể chúng đã mất. Bị cướp đi.
Ngay cả Mặt Nạ Weaver...
Hoảng hốt, cậu vội vàng triệu hồi kí tự, hi vọng có thể nhìn thấy bản thân nghĩ sai, danh sách Ký Ức đã không thật sự biến thành trống rỗng.
'Không, không, không, không, không!'
Nhưng mà...
Những kí tự lấp lánh quen thuộc không xuất hiện. Không có gì trong không trung trước mắt, chỉ có cơn lạnh và sự hắc ám trống rỗng.
'Đợi...gì cơ?'
Sunny lại cố gọi những kí tự, nhưng chúng không thể hiểu được cũng không có. Vòng cổ lúc này lạnh như băng.
'Không thể nào!'
Gần như thể...
Như thể cậu hoàn toàn bị cắt khỏi Ma Pháp.
Khi nhận ra điều đó, Sunny tựa nặng nề vào song sắt của lồng giam và bất động một lúc, hoàn toàn choáng váng.
Loại Ác Mộng gì thế này?
Làm sao có thể mất kết nối với Ma Pháp?
Ma Pháp! Đây là Ma Pháp đó, chết tiệt! Ma Pháp đáng sợ và quyền năng!
Ai mà lại có thể cướp đi một Thức Tỉnh Giả từ nó?
Cậu thậm chí còn không thể tiến vào Hồn Hải...
Quy mô của sự thay đổi động trời này đơn giản là không thể hợp lý trong đầu cậu. Sunny đã sống với Ma Pháp quá lâu, đến mức cậu gần như không nhớ nổi tồn tại không có nó có cảm giác như thế nào. Như thể một phần mấu chốt của sự tồn tại của bản thân đột nhiên bị lấy đi, để lại mình rỗng tuếch và thiếu sót.
'Không hiểu...'
...Cậu vẫn còn đang cố chấp nhận thực tại mới này khi mà những tiếng bước chân nặng nề vang lên trong hầm ngục ghê rợn. Ngẩng đầu, Sunny thấy một tên đàn ông to đùng đi giữa những cái lồng treo. Hắn ta mặc một bộ giáp da và một bộ áo choàng đỏ tàn tạ, chỉ đã sờn và vài nơi đã rách.
Trên lưng hắn, một cây đao cong trông da man, rộng và đủ nặng để chém đứt đôi bất cứ con quái vật nào, và trên thắt lưng, những sợi xích nặng nề loảng xoảng với mỗi bước đi.
Gương mặt tên khổng lồ bị giấu đằng sau mũ áo, nhưng Sunny không cần nhìn nó cũng biết bản thân đang nhìn một Vượt Bậc Giả.
Và tên Vượt Bậc kia đang đi thẳng về phía lồng giam của cậu.
'Giờ là cơ hội của mình! Nhưng, ờ...cơ hội để làm gì chứ?'
Sunny không quen với cơ thể quái vật mới này, và hoàn toàn thiếu đi khả năng triệu hồi Ký Ức. Không vũ khí, không cách phòng ngự. Cậu thậm chí còn không biết liệu Phân Loại của mình có còn hiệu quả.
Cậu nên làm gì? Chiến đấu với một Bậc Thầy bằng tay không...tay vuốt, sao cũng được...hay là đợi xem thử chuyện gì xảy ra?
Cuối cùng, phần cẩn thận trong tâm trí cậu chiến thắng.
Sunny im lặng quan sát người đàn ông trong bộ áo choàng đỏ đến gần cái lồng, liếc nhìn cậu, rồi bằng cách nào đó khiến những song sắt biến mất không chút dấu vết.
Một khoảnh khắc chúng đang ở đó, và ngay kế đó, chúng đã biến mất, khiến Sunny ngã xuống đất.
Tên khổng lồ tàn nhẫn đấm nắm đấm khổng lồ của hắn vào đầu Sunny, và trước khi cậu có cơ hội rũ bỏ sự rối loạn, một sợi xích dày đã được gắn vào cổ.
Rồi, Sunny bị lôi đi đâu đó, trượt trên sàn nhà dơ bẩn trong lúc cái vòng cổ cắn đau đớn vào da thịt.
Không quá lâu sau đó, ánh mặt trời sáng lòa khiến cậu không thấy gì. Một cơn đau điếng đâm vào mắt đen, và một giây sau đó, Sunny bị tàn bạo ném vào mặt đất, nằm lăn ra thành một đống thiếu duyên. Vẫn không thể thấy gì, cậu cảm nhận được sợi xích bị tháo ra khỏi vòng cổ.
Chậm chạp, mắt cậu thích ứng với ánh sáng, và mặc dù thị giác không tốt như lúc ở trong tối, Sunny vẫn có thể thấy được bản thân đang nằm trên sàn đá của một cái sân hình tròn.
Xung quanh cậu, những hàng ghế mọc lên cao, cắt ra từ đá trắng tinh khiết để tạo thành một khán đài rộng lớn. Nhà hát không đông nghẹt, nhưng mà có rất nhiều người đang ngồi trên đó, nhìn xuống cậu với vẻ vui sướng và kích động. Họ mặc những bộ tunic đơn giản và những loại quần áo cổ xưa khác, đa số đều có sắc thái đỏ.
Bản thân sân đấu thì không trắng như khán đài...thay vì đó, nó cũng có màu đỏ.
Hay phải nói là nó cũng từng trắng tinh, nhưng bây giờ, mặt đá của nó đã hấp thụ nhiều máu đến mức thay màu.
Sunny ngước lên và thấy một con quái vật khác bị thả khỏi xích cách đó một đoạn.
Một cơn lạnh chạy dọc xuống sống lưng cậu.
...Đúng, cậu lại là nô lệ.
Nhưng có vẻ như lần này, định mệnh đã biến cậu thành một loại nô lệ rất khác.
'Đợi chút...đừng có nói...'
Trong lúc đám đông khán giả reo hò, con quái vật còn lại rống lên, quay người lại...và nhắm ánh mắt khát máu của nó về phía Sunny.
'Mẹ nó, đây là một cái đấu trường!'