Chương 638: Hết Giấc Mơ Này Đến Giấc Mơ Khác
Sunny đi trong những sảnh trống rỗng của lâu đài của mình, bọc trong bóng tối. Mỗi nơi cậu đi ngang qua, ánh trăng mờ ảo biến mất, bị nuốt vào dòng thủy triều hắc ám. Bước chân cậu im lặng, và ý nghĩ cũng vậy.
Giơ lên bàn tay trong găng tay bằng tơ đen, cậu đưa những ngón tay theo những chạm khắc tinh xảo, không quan tâm nhớ lại những sự kiện mà được khắc trên tường đá. Chúng là những chiến thắng và những vinh quang của cậu, khắc vào trang lịch sử...nhưng mọi thứ đều đã quá xa và xảy ra từ quá lâu rồi, ở lúc bình minh của Thời Đại Anh Hùng.
Cậu cũng từng là một vị anh hùng, chiến đấu với tàn tích của đám Hắc Hóa trong khắp thế giới trần tục. Cậu đã không ngoan và không biết sợ hãi, can đảm và bất khuất, đầy niềm tin và hi vọng.
...Thời Đại Anh Hùng đã kết thúc, nhưng Sunny thì vẫn còn.
Đến hiện tại, tất cả những kẻ hầu và chiến binh của cậu đã từ lâu rời khỏi, mang đi những thứ kho báu mà cậu không còn quan tâm đến nữa. Sảnh của lâu đài có bóng tối, và không có gì khác.
Ừ thì...trừ một tên ngu ngốc trung thành, quá bướng bỉnh để hiểu ý người khác.
'Xin lỗi, nhóc. Ngươi đáng lẽ nên tìm đến một chủ nhân tốt hơn...'
Chết tiệt thật...tại sao đột nhiên tim cậu lại đau đến vậy?
Sunny mở cổng dẫn ra sân, không buồn đóng nó lại lúc cậu rời khỏi. Tòa lâu đài này sẽ, không phải nghi ngờ, bị một vị Lãnh Chúa Xích khác chiếm lấy sớm mà thôi. Hoặc thậm chí có lẽ là bởi một nhóm trộm cắp linh tinh nào đó...dù sao thì cậu cũng không quá quan tâm.
Đứng trong bóng tối, Sunny chần chừ, rồi lấy ra hai con dao giấu trên cẳng tay. Một cái có vẻ được làm từ một mảnh thủy tinh ma quái, còn lại là từ một ngọn than xinh đẹp.
Một con dao được Lãnh Chúa Ánh Sáng tin tưởng giao cho cậu, con còn lại là do cậu cướp đi.
Cơn ác mộng mà cậu vừa thấy chắc là vì sự tội lỗi mà cậu còn không biết bản thân đã có. Nhưng tại sao lại thấy có lỗi chứ? Chỉ có thằng ngu ngốc kia mới đáng bị đổ lỗi vì mất con dao cho Sunny.
Và chắc chắn, hai anh em đó sẽ không đủ biến thái để nghĩ ra thứ ghê tởm đến vậy...ít nhất là vẫn chưa.
Sunny thở dài và lắc đầu, hờ hững với những định mệnh của những kẻ bất tử khác. Rồi, cậu khẽ quay người và nhìn một bóng người cao xuất hiện trong hắc ám.
Một con ác ma cao kều với làn da xám nhạt, bốn tay, và cặp sừng cong đang đến gần cậu và cúi đầu, một biểu hiện buồn bã khiến những đường nét dã thú trên gương mặt vặn vẹo.
Sunny mỉm cười.
"Đừng có trông ảm đạm như vậy, thằng nhóc. Ngươi biết là ngày này rồi cũng phải đến.
Ác ma không trả lời.
...Hắn cũng không phải là có thể.
Lại thở dài, Sunny giấu con dao than vào trong vỏ, rồi đưa cái thủy tinh cho sinh vật dáng cao, kẻ chần chừ vài giây rồi nhận lấy nó với sự sợ hãi và tôn kính.
"Cẩn thận đừng làm rơi. Thần làm ra nó đó, biết không? Nó là thứ rất quý giá...đủ quý để ngay cả ngươi cũng không phù hợp dùng nó. Những kẻ khác sẽ ăn sống ngươi nếu chúng phát hiện."
Cậu nhìn về phía đông bắc, cân nhắc gì đó, rồi nói thêm.
"...Mang nó đến Đền Thờ Chén Thánh và đưa nó cho Nữ Chiến Tranh. Nói cô ta...nói cô ta chúng ta sẽ gặp lại, ở Cõi Bóng Tối. Đó là mệnh lệnh cuối cùng ta dành cho ngươi, nhóc. Sau đó, ngươi tự do."
Ác ma nắm chặt tay, rồi chậm chạp lắc đầu.
Sunny bật cười.
"Vậy mà, sẽ là như thế đó. Giờ thì, đi đi! Chủ nhân ra lệnh cho ngươi!"
Sinh vật cúi xuống, rồi buồn bã gầm lên, và biến mất vào bóng tối.
Sunny nhìn hắn rời đi. Nhanh chóng, con ác ma đã rời khỏi lâu đài, vượt qua những ngọn đồi xanh mát, và leo xuống một sợi xích mà dẫn khỏi hòn đảo.
Đảm bảo sinh vật đã đi mất, Sunny gọi lại những do thám bóng tối của mình rồi tắc lưỡi.
"Tsk. Hắn ta thậm chí còn không ngoảnh lại một lần. Đúng là đồ quỷ nhỏ vô tâm..."
Dứt lời, cậu đi về phía cổng lâu đài, theo sau là một biển bóng.
Trong lúc bước đi, một con ngựa đen xinh đẹp dâng lên từ trong chúng, bờm của nó đen như đêm, với những cái sừng dài mọc ra từ đầu và những thứ răng mà trông giống sói hơn là ngựa bình thường.
Mắt con ngựa cháy lên những ngọn lửa đỏ thắm hăm he.
Sunny mỉm cười.
"Chào, ông bạn già. Để ta cưỡi ngươi lần cuối được chứ?"
Cậu nhảy lên yên ngựa, rồi cho con thú cưỡi phi đi với tốc độ khủng khiếp. Họ bay qua bóng tối, và vượt qua sợi xích mà lúc lắc giữa hai bầu trời tăm tối, nhảy từ đảo này đến đảo khác, đầy vui vẻ và sung sướng trong tốc độ.
'A...đây là một thứ mình sẽ nhớ.'
Sau nhiều thế kỷ bị đè ép bởi trọng lượng nghiền nát của kiến thức và nghĩa vụ, Sunny cuối cùng đã tự do, đã yên bình. Bầu trời đêm trên cậu rộng lớn và xinh đep, và cái bên dưới cũng vậy.
Mọi thứ hoàn hảo...trừ một thứ. Tại sao tim cậu phải đau đến vậy chứ?
Chắc chắn, cậu không còn nuối tiếc gì...
Chỉ trước khi bình minh đến, họ đến một hòn đảo hoang vắng và hẻo lảnh. Sunny nhảy khỏi lưng ngựa, vỗ lưng nó, và nói tạm biệt. Con thú cưỡi biến thành một cái bóng rộng lớn, lan tỏa, và biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại.
Con ngựa đen thậm chí còn cố tình che giấu sự buồn bã quằn quại của nó, để không khiến người tạo nó ra cảm thấy có gánh nặng, và không biến đợt tạm biệt của họ trở nên cay đắng.
Sunny bất động vài giây, rồi đi đến mép đảo.
Ở đó, cậu tháo ra những sợi dây cột bộ tunic và để ngực trần, quỳ xuống, nhìn vào Bầu Trời Bên Dưới hắc ám và bất tận, nhìn những ngọn lửa thần thánh cháy dưới sâu kia.
Những người khác không biết thứ chờ đợi bọn họ...không ai cả, có lẽ ngoại trừ Solvane, người mà đã ấn định định mệnh của họ bằng chính bàn tay tàn nhẫn của cô ta. Cô ta đã biết những hậu quả của lựa chọn tàn nhẫn đó? Hay là đã quá mù quáng để có thể nhìn thấy?
Dù sao đi nữa, Sunny không muốn là một phần của thứ sắp đến. Cậu luôn thấy kiêu hãnh về việc bản thân là một kẻ hèn nhát và lươn lẹo, vậy nên, cậu chọn cách giải thoát dễ dàng.
...Mặt trăng đã mất, và mặt trời vẫn chưa mọc. Trong giờ khắc tăm tối nhất, cậu bị vây quanh bởi không gì khác ngoài bóng tối và tiếng hát của gió.
Một tiếng thở dài sâu sắc thoát ra khỏi môi.
''...đến như sương, biến mất như sương."
Dứt lời, Sunny giơ lên một tay và, không hề chần chừ, đâm con dao than xinh đẹp xuyên qua những thứ vảy tinh xảo của con rắn trên ngực mình.
Trong lúc cơn đau khủng khiếp nhấn chìm tâm trí, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên mặt cậu.
"Tự do...ta cuối cùng...đã...tự do...''
Cơ thể cậu lung lay, rồi ngã xuống vực thẳm bất tận của Bầu Trời Bên Dưới, biến mất khỏi mép đảo ngay lúc ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện ở đường chân trời.
Sunny ngã xuống hắc ám tuyệt đối.
Quấn trong sự ôm ấp dễ chịu của nó, cuối cùng, cậu đã chết.
Sunny thức dậy. Ngực cậu đau, vì lý do gì đó...nhưng mà cậu không thể cho phép bản thân ngủ thêm nữa.
Đến lúc đối mặt ngày mới...
'...Cái quái gì? Chẳng phải...chẳng phải cảm thấy vô cùng quen thuộc?'