Chương 639: Ác Mộng Không Hồi Kết
Sunny thức dậy từ cơn ác mộng, cậu thấy mình là một cái bóng mà đã mất đi động lực để sống tiếp. người mà thức dậy từ cơn ác mộng nơi hắn ta là một hoàng tử bị nhấn chìm trong một ngôi mộ thép nấu chảy, người mà thức dậy từ cơn ác mộng nơi hắn ta là một ông lão chết trong lúc ôm lấy cơ thể của người mẹ bị giết hại, người mà thức dậy từ cơn ác mộng nơi hắn ta là một người trần nhìn thế giới của mình bị một vị thần hủy diệt.
Nhanh chóng, Sunny thấy được bản thân đang bị cột vào một cái cọc, với lửa lan tỏa từ đống bùi nhùi bên dưới bàn chân trần, có một đám đông mà cậu đã từng xem là bạn bè và láng giềng đang nhìn theo cảnh tượng này với sự vui vẻ bệnh hoạn. Tất cả những gì cậu có thể làm là vô vọng chật vật giãy giụa cố thoát khỏi ràng buộc và cầu nguyện khói sẽ khiến cậu chết ngạt trước khi lửa thiêu đốt da thịt mình...
Nhưng lời cầu nguyện không được đáp lại.
La hét từ bên trong ngọn lửa, cậu chết.
...Đến lúc đối mặt ngày mới.
Sunny tuyệt vọng chiến đấu trong lúc những răng nanh sắc bén xé xác cậu, cậu đang bị ăn sống. Nhưng cho dù chật vật đến mấy, thì vẫn là vô dụng. Con quái vật chỉ là quá mạnh mẽ, điên cuồng, và tàn nhẫn.
Và rồi, cậu chết.
Lại đến lúc đối mặt ngày mới.
Sunny chết chìm, bị một sợi xích nặng nề cột quanh chân.
Sunny nằm đổ máu trên một chiến trường, chịu đựng cơn khát khủng khiếp và quá yếu để di chuyển, những đám quạ đói mổ xẻ gương mặt cậu.
Sunny nhìn cảnh cả gia đình mình bị hành hình trước khi bản thân cũng bị treo cổ từ bức tường của một pháo đài ảm đạm.
Ném vào hắc ám bất tận của Bầu Trời Bên Dưới bởi một người mẹ không tim, Sunny chết vì đói, khát, và sợ hãi, quá mệt mổi để la hét hay là khóc lóc.
Sunny bị giết và bị biến thành một con búp bê gỗ bởi một tên pháp sư thù hằn, và lại bị giết lần nữa sau một thời gian vĩnh hằng của sự phục vụ yên lặng, con búp bê cháy thành tro trong lúc ngã vào một biển lửa trắng.
Tim cậu bị đâm bởi một con dao hắc diện thạch trên tế đàn làm từ hắc ám thuần túy.
Cơ thể bị chặt bởi lưỡi đao của tên chiến binh khổng lồ trong bộ áo choàng đỏ tơi tả, trong lúc một đám đông vui vẻ reo hò từ những ghế đá của một nhà hát cổ đại.
...Lại đến lúc đối mặt ngày mới.
Những cơn ác mộng không bao giờ kết thúc, chảy từ thứ này đến thứ khác. Mỗi lần, Sunny thức dậy, chắc chắn rằng thứ mình vừa trải nghiệm chỉ là một giấc mơ đáng sợ. Nhưng rất nhanh, cuộc sống trong lúc thức tỉnh cũng biến thành kinh dị hoàn toàn.
Và rồi, cậu sẽ chết.
Và rồi, lại đến lúc đối mặt ngày mới.
Sunny mở thấy bản thân hùng mạnh và yếu ớt, trẻ và già, nam và nữ, người và thú. Kết cục luôn như nhau. Mỗi nơi cậu đi đến, mỗi nơi cậu chạy khỏi, cho dù cậu là ai, thì vẫn chỉ có đau đớn và tử vong.
Và điên cuồng. Như thể mọi người cậu bắt gặp đều bị nhiễm một cơn điên khùng tồi tệ không thể giải thích nổi.
Cả thế giới phát cuồng...
Và cậu từ từ cũng vậy.
Sau một lúc, cậu thấy việc thức dậy trở nên càng lúc càng khó khăn. Đôi lúc, cậu không thể phân biệt phần nào của cuộc đời là thật, và thứ nào là do cậu mở ra. Mặc dù những thứ kinh dị mà cậu trải nghiệm như là ác mộng, trọng lượng của chúng vẫn tích lũy, chậm rãi bẻ gãy tinh thần của cậu. Gương mặt thay đổi, kí ức thay đổi, nhưng mà một thứ thì vẫn giống nhau.
Sự kinh hoàng.
Sự kinh hoàng ghê gớm, luôn luôn tồn tại, của việc thức giấc từ một cơn ác mộng chỉ để bị đẩy vào một cơn ác mộng tồi tệ hơn nữa.
...Và hai thứ khác cũng giữ nguyên. Cơn đau trong ngực, và những quả cầu ánh sáng mà cậu đôi lúc nhìn thấy cháy bên trong linh hồn ai đó.
Sunny là một người lính trong trận chiến tranh giữa Thành Phố Ngà và Đấu Trường Đỏ. Bị sự kinh hoảng nuốt chửng, cậu nhìn những thứ khổng lồ rực sáng làm từ thép bóng loáng bước về phía trước, khiến cả hòn đảo run rẩy. Một cánh tay kim loại khổng lồ chậm chạp di chuyển về phía trước, bắt lấy con thuyền bay nhanh và nghiền nát nó trong nắm tay khổng lồ.
Và rồi, tên khổng lồ sắt lại bước thêm một bước...
Đột nhiên, bầu trời biến mất, bị thay thế bởi một mảng kim loại bóng lưỡng rộng lớn. Tên khổng lồ đặt chân xuống, nghiền nát Sunny, và tất cả những chiến hữu của cậu, thành một đống máu bầy nhày.
Sunny chết...
Và rồi, cậu la hét tỉnh dậy.
Lại đến lúc đối mặt ngày mới.
'Đó...đúng là quá nhiều.'
Cậu rùng mình, nhớ lại cảnh tượng đáng sợ, lúc tên người thép khổng lồ đi về phía hàng ngũ những người lính run rẩy. Ai lại đủ điên rồ để thách thức Hoàng Tử Mặt Trời không thể phá hủy?
Ừ thì...cậu biết là ai. Đám Hiếu Chiến đều là tâm thần, từng kẻ một. Vài người nói họ đã từng khác và có cái tên khác, và họ đã từng gan dạ, can đảm. Những nhà vô địch bảo vệ Vương Quốc của Hi Vọng khỏi đám quái thú của sự Hắc Hóa...
Nhưng mà cậu không thật sự tin tưởng.
Kể từ lúc Sunny còn sống, và từ lúc bố cậu sống, và cả ông cậu, thì đám Hiếu Chiến vẫn như vậy. Đám quái vật khát máu đội lốt người...
May mắn là trận chiến tranh đang dấy lên ở nơi cách xa phần phía bắc của Vương Quốc của Hi Vọng, người ta không phỉa lo lắng về sự điên khùng của đám thờ Chiến Tranh, và sự chính trực lệch lạc của những kẻ thờ Mặt Trời.
...Mặc dù phải công nhận, họ cũng có những lo lắng của bản thân họ.
Rùng mình và vẫn trong nắm tay của ác mộng, Sunny xoa ngực đau nhói và đứng dậy. Hôm nay, tiểu thư nhà cậu sẽ gặp sứ giả của Đền Thờ Đêm. Đó là vô cùng vinh dự, nhưng cũng có những rủi ro. Là một hiệp sĩ được giao nhiệm vụ bảo vệ cô ấy, Sunny phải sẵn sàng cho mọi thứ.
'Tại sao...tại sao hôm nay tim mình cứ đau quá vậy?'
Rùng mình, cậu đưa tay lấy quần áo.
"Không!"
Sunny không có nơi để bỏ trốn. Và bên cạnh cậu một cô gái trẻ trong bộ váy tơ xinh đẹp mà được mẹ cô để lại, và vì lý do đó nên nó hơi quá dài đối cho thân hình ngượng nghịu của cô gái.
Đám đuổi theo, đã giết sạch những người còn lại trong nhóm, đã đuổi họ đến tận mép đảo. Bây giờ, không có gì ngoài hắc ám của Bầu Trời Bên Dưới trước mặt họ.
...Và đằng sau, âm thanh guốc thép đã vang lên trên đá, càng lúc càng gần.
Cô gái tuổi mười mấy nhìn vào vực thẳm không đáy, rồi nhìn sang cậu. Môi cô gái run rẩy.
"Ngài...chúng...chúng ta nên làm gì?"
Gương mặt mềm mại và tái nhợt, vẫn chưa bị sự trưởng thành góc cạnh chạm lấy. Đôi mắt, thường rất sáng sủa và dịu dàng, bây giờ lờ đờ và đầy sợ hãi.
Sunny chần chừ, rồi rút kiếm và đưa lưng về phía vực thẳm.
"...Tiểu thư đừng lo. Có tôi bên cô."
Cậu nói những từ ngữ trống rỗng, biết rõ đó là nói dối. Cậu chỉ là một người...thậm chì còn không phải người Thức Tỉnh. Một kiếm sĩ tầm thường như cậu có thể làm gì với kẻ địch như này?
Cô gái, mặc dù còn trẻ, cũng biết cậu đang nói dối.
Vài giây trước khi những kẻ đuổi theo đầu tiên xuất hiện từ hắc ám, cô nắm lấy tay cậu và nhìn cậu với sự quyết tâm nghiệt ngã.
"Đừng...đừng để chúng...đừng để chúng bắt sống tôi, thưa ngài. Làm ơn..."
Sunny nghiến răng, im lặng một giây, rồi chậm chạp gật đầu.
Tim cậu đau...ôi nó đau. Cơn đau gần như khiến tâm trí mù mất.
Một giây sau đó, một con ngựa đen hùng mạnh xuất hiện trước họ, mang theo một người cưỡi mặc giáp.
Kị sĩ nhảy xuống, di chuyển với tốc độ mà không người thường nào có thể mơ tưởng chạm đến. Hắn ta rút kiếm ra khỏi vỏ, liếc qua Sunny, mắt hắn giấu sau mũ giáp đen hăm dọa.
Giọng nói nghe như thuộc về một con quái vật cổ đại:
"...Tránh ra, chiến binh. Chúng ta chỉ cần cô gái. Ngươi có thể rời khỏi."
Sunny cười.
A, tại sao tim cậu đau đến vậy...chết đã đủ đau đớn rồi mà.
Cậu nhìn tên thợ săn Thức Tỉnh trước mặt, rồi nhìn cô gái mà cậu đã thề phải bảo vệ...
'Tại sao cơn ác mộng này không bao giờ ngưng?'
...Và rồi, cậu hạ kiếm, bước sang một bên.
Cả hai người họ nhìn cậu, tên đuổi bắt với sự hứng thú nham hiểm, còn tiểu thư thì kinh ngạc, không thể tin nổi. Giọng cô run rẩy:
"Ngài, ngài...đang làm gì vậy?''
Sunny im lặng vài giây, rồi thở dài.
'Tại sao thế giới này điên rồ như vậy?'
"Tôi rất xin lỗi, tiểu thư. Làm ơn, đừng hận tôi. Nhưng, cô thấy đó...tôi nên nói như nào đây..."
Cậu nhìn cô, rồi nhìn về phía tên thợ săn Thức Tỉnh. Rồi, cậu lắc đầu và nói:
"Tôi khá chắc là cô không phải thực..."