Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 648: Với Ý Định Tốt



Chương 648: Với Ý Định Tốt

Vài phút sau đó, Sunny đang nhìn chăm chú một cái bàn đầy những loại thức ăn ngon lành. Cái bàn được đặt ở boong trên của con thuyền bay, cho phép họ có thể chiêm ngưỡng khung cảnh choáng ngợp của Vương Quốc của Hi Vọng bị đánh vỡ ở bên dưới.

Ở cao như thế này trên trời, cậu không nhịn được mà có một cảm giác khó chịu sâu đậm. Sợ hãi Nghiền Ép đã hằn sâu vào xương cốt cậu...nhưng mà, lời nguyền khủng khiếp mà kiểm soát đời sống của mọi người ở Đảo Xiềng Xích vẫn chưa tồn tại. Cậu không việc gì phải lo.

Hay nói đúng hơn thì cậu không phải lo về mối nguy hiểm cụ thể đó. Vẫn còn nhiều những mối đe dọa khác vây quanh cậu.

Thức ăn được mang lên bởi những con búp bê gỗ ngoan ngoãn mặc quần áo lụa ưa mắt. Sunny khá chắc mỗi con ma nơ canh này đều từng là sinh vật sống, linh hồn bị xé khỏi cơ thể và đặt vào đám búp bể bởi người mà đang ngồi đối diện cậu.

Uống một ngụm rượu mát lạnh, người đó mỉm cười sáng lạn và ra hiệu về phía thức ăn.

"Đến nào, Sunless! Tận hưởng đi."

Sunny chần chừ một chút, rồi vươn tay lấy vài phần thức ăn khiến cậu chảy nước miệng lên đĩa. Cậu rất cẩn thận để không chạm đến món bùa lục bảo nằm trước mắt, biết rằng làm vậy sẽ khiến toàn bộ ý nghĩ của mình bị tiết lộ cho tên pháp sư chết tiệt kia.

Thứ đó...có lẽ là mối nguy hiểm lớn nhất cậu đã từng đối mặt. Mặc dù khả năng nói chuyện với người khác là thứ mà cậu đã suy nghĩ về ngay từ ngày đầu tiên tiến vào Ác Mộng, nhưng việc chia sẻ mọi ý nghĩ trong đầu không phải thứ mà Sunny sẵn sàng làm được.

Khiếm Khuyết đã hạn chế thứ cậu có thể nói từ một lúc rồi, nên tâm trí là một nơi an toàn đối với Sunny. Vì lý do đó, cậu đã có thói quen chạy loạn trong đầu...để lộ mọi thứ với tên pháp sư điên rồ này không phải ý tưởng tuyệt vời.

Noctis nhìn cậu ăn với nụ cười vô tư, rồi nói bằng giọng thân thiện

"Tiện thể, làm tuyệt lắm, giết con ngựa ghê tởm đó! Đúng là kì công. Quả là một thành tựu dũng cảm! Thật sự, đánh bại nó là một thứ mà xứng đáng để người ta hát ca về. Nhưng mà, Sunless..."

Pháp sư chần chừ một giây, rồi nghiêng về phía trước và hỏi với chút tuyệt vọng đau lòng trong giọng nói:

"Làm ơn nói ta biết tại sao...tại sao, vì tình yêu thần thánh, ngươi lại giết con ngựa đó?!"

Sunny, người đang uống một ngụm nước lạnh, phun hết ra ngoài.

Ho sặc sụa, cậu nhìn chăm chú Noctis với sự phẫn nộ đầy sát ý bên trong đôi mắt dã thú đen tuyền, rồi nghiến răng và đặt tay lên món bùa lục bảo.

"...Ông nói cái quái gì chứ, tại sao tôi giết con ngựa đó?! Ông là người khiến tôi đi đến hang ổ chết tiệt của nó! Con ngựa đó suýt chút nữa đã kết liễu tôi, tôi còn làm gì khác được chứ?!"

Rồi, cậu nắm chặt bốn tay và gầm gừ.

"Cái tên khốn không biết xấu hổ này!"

Đương nhiên là Sunny không có ý định nói ra ý nghĩ cuối cùng đó, nhưng tiếc là tay cậu vẫn chạm vào món bùa kia.

Noctis nhìn cậu, chớp mắt vài lần, rồi vung tay lên trời.

"Ta chưa từng có ý định cho ngươi chiến đấu với nó! Trông ta ngu lắm chắc? Con ngựa đó đã tiêu diệt hàng trăm sinh vật đáng sợ hơn ngươi rất nhiều, tại sao ta lại cử một con ác ma nhỏ bé đến đánh với nó?!''

Sunny mở miệng, rồi ngậm lại, rồi lại mở miệng. Cuối cùng, cậu rít lên:

"Đúng. Tôi không biết. Tại sao ông lại cử tôi vào pháo đài?"

Pháp sư uống một ngụm rượu, yên lặng một chút, rồi thở dài chua chát.

"Ờ, thì...ngươi hiểu mà...ta chỉ nghĩ là vì cả hai đều là sinh vật bóng tối, nên có lẽ nó sẽ thích ngươi. Chẳng phải hai người biết nhau khi chủ nhân ngươi vẫn còn?"

Sunny nhìn tên bất tử xinh đẹp kia vài giây, rồi hơi run rẩy, và dùng hai tay che mặt.

'Tên khốn ngu ngốc...'

Lần này, cậu cẩn thận không chạm vào bùa khi suy nghĩ vậy.

Tệ nhất là...Noctis đã không hoàn toàn vô căn cứ khi suy nghĩ con ngựa chiến đen sẽ không tấn công Sunny. Cơ thể mà cậu đang ở trong đúng là đã từng quen con ngực đó nhiều thế kỷ trước, khi mà Lãnh Chúa của họ còn sống.

Vấn đề là Sunny đã thay thế con ác ma bốn tay, và vì vậy nên không hề có kí ức về con ngựa đen, còn bản thân con ngựa thì đã hóa điên sau hàng trăm năm cô độc và chỉ nhận ra người quen cũ của mình vài giây trước khi chết đi, khi mà sự điên dại đó rút đi trong vài giây ngắn ngủi.

Nên, mọi sự kinh dị, mọi đau đớn và khổ sở cậu phải trải qua trong những cơn ác mộng...là kết quả của sự vặn vẹo bi kịch và tàn nhẫn trong định mệnh. Nó chỉ là mỗi chuỗi những sự tình cờ độc ác và thảm họa, không hơn, không kém.

Sunny phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

'...Quên đi. Dù sao cũng không quan trọng. Không phải vào lúc này, không còn nữa. Phần quan trọng là...Noctis có thể trông như một thằng ngu lập dị, nhưng hắn hoàn toàn không phải. Nếu hắn muốn mình đoàn tụ với ngựa của Lãnh Chúa Bóng Tối, thì phải có nguyên nhân. Hắn ta thật sự muốn gì?'

Cậu chần chừ, rồi đặt tay lại lên bùa.

"...Tại sao muốn tôi gặp thứ đó?"

Pháp sư yên lặng một chút, rồi cười có duyên.

"Ồ, đúng rồi. Liệu có khi nào...trước khi ngươi giết nó...liệu Ác Mộng có chia sẻ gì với ngươi? Vị trí của một con dao thủy tinh, chẳng hạn?"

Sunny khịt mũi.

"À. Ra là về chuyện này."

Cậu cắn một ổ bánh mì mới nướng, nhai nó từ tốn, không suy nghĩ về gì cả, rồi trả lời bằng giọng bình tĩnh:

"Chắc rồi, tôi đã biết được vài thứ. Tại sao?"

Noctis hắng giọng, liếc nhìn cảnh tượng xung quanh, rồi nhìn lại Sunny. Cuối cùng, hắn lên tiếng với chút hờ hừng rõ ràng là bị buộc ra.

"Ồ? Ừ thì...có ngại nói ta biết?"

Sunny nhìn hắn một lúc, rồi mỉm cười.

...Với gương mặt dã thú và hai hàng răng sắc bén, nụ cười đó thật sự ghê rợn.

"Tôi có ngại không hở? Điều đó phụ thuộc. Tại sao ông muốn con dao đó?"

Noctis cười với thái độ vô tư thông thường, rồi vẫy tay không quá quan trọng.

"A, không gì lớn lao. Chỉ là thứ nho nhỏ, thật sự...ngươi thấy đó, ta chỉ muốn gom những con dao, bắt đầu một trận chiến tranh với cả Thành Phố Ngà lẫn Đấu Trường Đỏ, giết hết Lãnh Chúa Xích, thách thức Lãnh Chúa Ánh Sáng, bẻ gãy ý chí của thần, và thả Ác Ma Khát Vọng ra khỏi tù của cô ta. Và có lẽ sau đó thì uống một tách trà."

Pháp sư yên lặng vài giây, rồi suy ngẫm nói thêm:

"Thật ra, nghĩ lại thì, có lẽ ta nên uống trà trước..."