Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 649: Vương Quốc Điên Rồ



Chương 649: Vương Quốc Điên Rồ

Sunny nhìn chăm chú tên pháp sư bất tử, bị lời nói của hắn là choáng váng. Quy mô và tầm cỡ của sự đẫm máu và gian nan mà Noctis đang nhắm đến là...đơn giản là vượt ngoài sức tưởng tượng. Vậy mà, hắn lại thú nhận khát vọng khủng khiếp đó với cái thái độ vô tư, hờ hững, vui vẻ không khác gì bình thường...như thể hắn thật sự chỉ nói về việc pha một ấm trà chứ không phải dấy lên chiến tranh với bốn vị Thánh bất tử và quân đội của họ.

Sunny nhớ lại lần đầu tiên cậu nhìn thấy Noctis...rướm máu, chưng hửng, ngồi bất động trước một đống lửa với cái lưỡi hái kim cương ở bên chân, lưỡi cắt của nó đầy máu đỏ.

Một ý nghĩ ghê gớm và ảm đạm hình thành trong đầu cậu:

"Điên rồi...ông thật sự bị điên mà. Tất cả mấy người đều..."

Cậu giật mình, rồi rút bàn tay run rẩy khỏi cái bùa lục bảo.

Noctis bật đầu ra sau và cười ha hả, như thể vừa nghe được chuyện đùa hài hước nhất trên đời. Đám búp bê thủy thủ im lặng đứng quanh hắn, bất động, nhìn chăm chú vào sự trống rỗng với ánh mắt được chạm khắc thô thiển. Cảnh tượng mà vài giây trước có vẻ kì lạ và buồn cười bây giờ đột nhiên có vẻ đe dọa và rùng rợn.

Sau một lúc, pháp sư yên lặng, liếc sang Sunny với nụ cười tinh quái và hỏi:

"Đúng, quả thật. Ta cũng không thể tự nhận xét tốt hơn. Mọi người chúng ta đều điên rồ cả rồi. Nhưng...ngươi không hiểu sao, Sunless? Ngươi không hiểu tại sao lại như vậy?"

Sunny cau mày, rồi lắc đầu.

'Hắn đang cố nói cái quái gì?'

Làm sao cậu biết được tại sao mọi người trong cái Ác Mộng chết tiệt này đều có vẻ hoàn toàn điên khùng...

Và rồi, có gì đó di chuyển trong tâm trí cậu. Một hạt giống ý nghĩ...một đầu mối non nớt để hiểu biết.

Đồng tử khẽ nheo lại.

Có gì đó...kì lạ về Vương Quốc của Hi Vọng. Cậu đầu tiên cảm nhận được việc đó sau khi thoát khỏi Đấu Trường Đỏ và đối mặt Solvane, con quỷ dữ xinh đẹp và hoàn toàn tâm thần...hành động của cô ta hoàn toàn hợp lý theo cách biến thái của mình. Nhưng mà vẫn có gì đó không đúng về cô ta.

Lúc đó, cậu đã có một sự nghi ngờ mơ hồ. Có gì đó có vẻ không đúng chỗ, có gì đó không hợp lý. Và sau đó, khi mà cậu bị đẩy vào những cơn ác mộng không hồi kết, cảm giác này chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu chỉ là không có thời gian để suy nghĩ về nó.

Mọi người ở đây đều có vẻ hơi...hoặc cực kì...lạ. Mỗi cảm xúc sắc bén hơn hơn và cắt sâu hơn, mỗi tội ác hay phẩm hạnh phát triển ngoài tầm kiểm soát đến khi nó biến thành một thứ ám ảnh tự hủy bản thân. Cậu đã trải nghiệm tất cả, sống qua vô số cuộc đời trong ác mộng.

Đau đớn, khổ sở, bi kịch...điên rồ.

Ngay cả Sunny cũng bị thứ kì lạ tà ác đó ảnh hưởng. Sự ám ảnh chuyên nhất cho việc học cách dệt, sự mãnh liệt mà cậu đột nhiên có đối với cái chết của Elyas, hết sức đau lòng khi người trẻ tuổi chết đi, sự căm ghét không thể giải khát mà cậu giành cho con ngựa đen...mọi thứ đều không hẳn là giống như tính cách của cậu, mà có phần hơi thái quá so với bình thường.

Nhớ lại vài tháng qua, Sunny rùng mình.

'Đợi chút...đợi chút...'

Cậu nhanh chóng cố gắng nhớ lại mọi thứ bản thân biết về Ác Mộng này. Bảy con dao, bảy kẻ bất tử...mọt ngàn năm nghĩa vụ cao cả...sự tra tấn khủng khiếp mà một trong những kẻ cai trị Thành Phố Ngà đã phải chịu bởi chính tay người anh của mình...sự hủy diệt của Khu Rừng Tôn Nghiêm...Lãnh Chúa Bóng Tối lựa chọn lối thoát hèn nhất trước khi, trước khi...

Trước cái gì?

Đột nhiên, một biểu hiện thấu hiển bất ngờ hiện lên mặt Sunny.

Cậu nhìn Noctis một lúc, rồi cẩn thận nhặt lên cái bùa. Một từ duy nhất hình thành trong tâm trí cậu:

"Hope?"

Pháp sư mỉm cười, rồi gật đầu và nhìn về vương quốc tan nát rộng lớn bên dưới.

"...Đúng vậy. Hope."

Noctis uống một ngụm rượu, nụ cười biến mất khỏi gương mặt của hắn. Vài giây sau đó, hắn hờ hững nói:

"Lãnh Chúa Ánh Sáng đã trói buộc Hope với bảy xiềng xích rực rỡ, và khiến những xiềng xích đó trường tồn. Đó là chúng ta...ta và những Lãnh Chúa Xích còn lại. Ngài tin tưởng giao cho mỗi người định mệnh của kẻ khác, và nghĩa vụ cao cả là không bao giờ cho phép Ác Ma trốn thoát. Và, trong vài thế kỉ, mọi thứ đã ổn..."

Gương mặt hắn trở nên u ám và lạnh lẽo. Pháp sư im lặng một lúc, rồi nói tiếp:

"Nhưng dần dần, chúng ta trở nên mệt mỏi. Sự nghi ngờ len lỏi vào tim. Trường tồn...trường tồn là một gánh nặng khủng khiếp, Sunless à. Và dưới cân nặng của nó, không bị phát hiện, một trong số chúng ta trở nên vặn vẹo. Nên, một kẻ khác đã làm ra lựa chọn để nhổ bỏ gốc rễ của sự hắc hóa đó...đó là cách Lãnh Chúa Xích đầu tiên chết đi. Aidre, người bạn tốt của ta...bị giết bởi kẻ sát nhân độc ác, Solvane, khu rừng xinh đẹp của cô ấy bị thiêu rụi."

Noctis bất động, nhưng mà đống ma nơ canh gỗ xung quanh họ đột nhiên nắm chặt tay, ngón tay rạn nứt từ áp lực kinh khủng. Gương mặt thô sơ không nhúc nhích, nhưng mà Sunny có thể cảm giác được sự phẫn nộ mà như lan tỏa từ cơ thể chúng.

Pháp sư thở dài.

"...Vậy nên, định mệnh của tất cả chúng ta bị ấn định. Đúng, vẫn còn sáu xiềng xích. Nhưng mà nhà tù của Hope không còn hoàn hảo nữa. Ý chí của cô ta, sự ảnh hưởng tà ác thẩm thấu ra ngoài, từng chút một, lây nhiễm mọi thứ...chậm rãi nuốt chửng cả vương quốc, mỗi sinh vật trong đó, từ côn trùng nhỏ nhất đến kẻ bất tử hùng mạnh nhất, bắt lửa cho khát vóng, vặn vẹo chúng, biến chúng ta thành thứ gì đó khác. Thứ tồi tệ, hung hăng, và độc ác.

Hắn cười.

"Ồ! Đương nhiên, không ai trong số chúng ta nhận ra nó trong một thời gian rất, rất dài. Hàng trăm năm. Có lẽ chỉ Bóng Tối...và đến lúc mà những người còn lại hiểu được, ít nhất là những người mà còn đủ tỉnh táo, thì đã là quá trễ. Cả Vương Quốc của Hi Vọng đã bị đẩy đến điên cuồng bởi người cai trị cũ của nó. Đã bị biến thành một địa ngục tàn nhẫn. Chúng ta đều đã bị Hope chiếm lấy."

Noctis mỉm cười và uống một hớp rượu, rồi cười khúc khích.

"Vậy nên, đúng đó, Sunless. Mọi người ở đây đến điên rồ...ta nghĩ ngươi cũng đả hiểu ra rồi chứ, nhìn những thứ sẹo trên khắp người ngươi. Đám Hiếu Chiến đều điên khùng, và thủ lĩnh của họ, Solvane, cũng vậy. Những cư dân của Thành Phố Ngà cũng điên khùng, và hai vị thủ lĩnh của họ cũng vậy. Và Kẻ Phía Bắc có lẽ là điên nhất trong số chúng ta. Ừ thì...đương nhiên là trừ ta! Nói cho mà biết, ta là người điên rồ nhất trong cả Vương Quốc của Hi Vọng."

Sunny nhìn chăm chú tên pháp sư đang cười vui vẻ, đột nhiên bị kinh hoàng áp đảo.

"Cái Hạt Giống chết tiệt...Mordret chết tiệt! NGuyền rủa cái ngày mà hắn nói với mình nó hiếm và quý giá đến mấy!"

Pháp sư bật cười.

"Ờ...thì, ta không biết Mordret là ai, và ngươi đang nói về hạt giống gì. Nhưng mà, có một thứ mà ta biết. Thật ra thì nó là một câu hỏi. Câu hỏi...nó đã tra tấn ta nhiều thế kỷ, Sunless. Ngươi có biết câu hỏi đó là gì? Hạt giống của sự điên rồ của bản thân ta?"

Sunny cau mày, rồi chậm rãi lắc đầu.

Noctis ngưng vài giây, rồi nhìn đi hướng khác và nói với nụ cười hoài niệm:

"Đó là một câu hỏi mà Aidre đã hỏi ta, từ rất lâu rồi. Ngươi thấy đó...nếu Lãnh Chúa Ánh Sáng muốn bảy người chúng ta cầm tù Hope, mãi mãi..."

Nụ cười của hắn hơi nới rộng, rồi đột nhiên ảm đạm.

"...Vậy thì tại sao lại cho mỗi người chúng ta một chìa khóa đến sự tự do của cô ta?"