Chương 651: Dây Buộc Vô Hình
Một thời gian sau đó, Sunny đã quay trở lại căn phòng xa hoa của mình, ngồi trên cái giường mềm mại và nhìn chăm chú bức tường với ánh mắt xa xăm trên gương mặt dã thú.
Sau cuộc đối thoại trong bữa tối mà đầy những hé lộ, mỗi cái tồi tệ hơn cái trước, cậu đã nói với Noctis là bản thân cần thời gian trước khi đưa ra câu trả lời. Bất chấp việc Sunny bây giờ nắm giữ chìa khóa đến việc sở hữu hai con dao của Thần Mặt Trời, tên pháp sư không hề hối thúc mà chỉ đồng ý chờ đợi với thái độ vô tư thông thường của hắn.
Nếu có một điểm tốt về đám bất tử, là việc họ có thể rất kiên nhẫn.
Bây giờ, con thuyền bay đang di chuyển, trên đường trở lại Thánh Địa của Noctis. Họ sẽ đến sau một hai ngày...đến lúc đó, Sunny cần biết bản thân muốn làm gì, và bằng cách nào.
Cậu phải tìm những người còn lại, và chinh phục Ác Mộng nguyền rủa này bằng cách nào đó.
Giúp Noctis giải thoát cho Hope, hay là đảm bảo cô ta mãi mãi bị cầm tù?
Một nụ cười tái nhợt hiện lên mặt cậu.
Hope...thật buồn cười, khi biết được cả vùng đất này đã bị biến điên khùng bởi sự thao túng tinh tế, không thể cưỡng lại, không thể thoát khỏi của Ác Ma Khát Vọng vĩ đại và khủng khiếp. Mọi người ở đây đều đã bị sức mạnh ghê rợn và phi thường của cô bắt lấy. Kể cả bản thân cậu.
Lúc ở Thành Phố Hắc Ám, ở điểm thấp nhất của mình, Sunny đã từ bỏ mọi hi vọng có thể trở về thế giới thực. Thật ra thì cậu đã thuyết phục bản thân rằng hi vọng là thứ độc tố chết chóc, độc ác nhất. Chỉ sau khi cào cấu trở lại từ ngưỡng cửa điên dại và ra khỏi Vùng Đất Lãng Quên, sống sót trở lại thế giới thức tỉnh, thì cậu mới hiểu được cái niềm tin lệch lạc đó là tự hủy hoại đến mức nào.
Sunny đã xây cho bản thân một cuộc sống khiêm tốn và tìm đến những người mà chân thành quan tâm cậu...và thậm chí quan trọng hơn nữa, là có những người mà bản thân cậu quan tâm. Hi vọng đó không phải thứ để sợ hãi, mà là thứ mà có thể lấy sức mạnh từ. Thứ mà quan trọng đến mức nếu thiếu nó, thì không có cách để sống sót, và cũng không có ý nghĩa để sống.
...Nên, biết được tâm trí của bản thân đang thật sự bị đầu độc bởi Hope là một sự trớ trêu cực kì chua chát.
'Đúng là phù hợp...'
Cậu thở dài, rồi nhìn chăm chú bốn bàn tay chai sần.
Con dao đá đen, dao ngà...dao thủy tinh, dao gỗ...và một cái nữa, mà cậu không biết gì về. Liệu họ thật sự có thể thu thập toàn bộ chúng? Noctis, Solvane, Song Sinh Mặt Trời, Kẻ Phía Bắc...liệu họ thật sự có thể sống sót toàn bộ đám đó?
Dù cậu có thích hay không, thì chỉ có một biện pháp không thể tránh khỏi để tìm ra đáp án.
Trước tiên thì...cậu sẽ phải đến Đảo Tay Sắt để xem thử những người còn lại có để lại manh mối gì về nơi họ đang ở. May mắn là, nó không quá xa Thánh Địa. Noctis đã nói rằng trái tim mới của Sunny cần một hai tuần để ổn định - cho dù đó có nghĩa là gì - nên cậu sẽ không thể đi ngay. Nhưng mà mục tiêu đã ở ngay tầm mắt.
Sau khi tổ đội họp lại, họ sẽ phải làm ra quyết định để lựa chọn phe để ủng hổ.
Những người khác...Sunny tự hỏi họ ở đây, và đang như thế nào. Liệu họ có còn sống? Chuyến đi của họ đến Ác Mộng có ghê gớm như của cậu?
Nhớ lại những khó khăn của mình, cậu rùng mình.
Những cơn ác mộng...đa số đã phai nhòa khỏi trí nhớ của cậu, những chi tiết tiêu tan đến khi chỉ còn lại một đống lộn xộn hắc ám của những hình ảnh mơ hồ, sức nặng đè nén, và những cảm xúc sắc bén. Nhưng vài thứ thì vẫn rõ ràng và sắc nét trong toàn bộ sự huy hoàng của nó, đặc biệt là những cơn ác mộng đầu tiên.
Cậu nhớ tất cả...làm người cha mà đã nhìn thấy những ngọn lửa nuốt chửng con trai, vợ và đứa con chưa ra đời...một ông già mà đã lôi kéo cơ thể yếu ớt trên tro thiêu đốt trong lúc cả thế giới quanh mình rực cháy...một chiến binh bất tử mà bị tra tấn bất tận bởi người anh trai của mình...một cái bóng khôn khéo mà đã quá mệt mỏi và quá hờ hững để quan tâm đến mạng sống.
Cái cuối cùng, có lẽ, là đáng nguyền rủa nhất. Không phải vì nó đặc biệt tra tấn - ngược lại, Lãnh Chúa Bóng Tối đã thỏa mãn và yên bình vào khoảnh khắc cuối đời - mà là vì nó đã cho Sunny thấy sự đau đớn và khổ sở của những kẻ mà tên bất tử vô tâm để lại.
Sự thấu hiểu đó chỉ càng tệ hơn khi chứng kiến kết cục của con ngựa chiến yêu dấu của Bóng Tối...cô độc, tan vỡ, bị điên cuồng nuốt chửng, canh gác tòa lâu đài trống rỗng mà chủ nhân nó sẽ không bao giờ quay lại, đến tận hơi thở đáng thương hại cuối cùng.
Nhưng đó là cuộc sống. Trong lúc sống trong đời, người ta tích lũy những sợi dây ràng buộc và liên kết đến lẫn nhau. Định mệnh của mọi người đều đan xen, và mọi người đều bị trói buộc bởi vô số liên kết, vài thứ thoảng qua, vài thứ sâu đậm và quý giá. Sunny cũng không còn không ràng buộc nữa.
Có nghĩa là, nếu cậu chết hay bị hủy diệt, định mệnh của cậu sẽ không phải thứ duy nhất tan vỡ và hư hại. Mọi người liên kết với cậu đều sẽ đau khổ. Và đó...đó, theo một cách, khiến cậu không chỉ có trách nhiệm với bản thân, mà còn với cả những mạng sống mà cậu đã khiến cho khác đi. Cân nặng của trách nhiệm xa lạ đó đè nặng lên bờ vai.
Sunny thở dài.
Liệu...liệu thật sự có thứ là tự do? Và nếu có...liệu có ai thật sự muốn sở hữu nó?
Cậu nhắm mắt một lúc, bị những ý nghĩ chán nản đó áp đảo. Mặc dù cậu đã quên hầu hết ác mộng, chúng vẫn thay đổi cậu. Cậu cảm thấy...già hơn, bằng cách nào đó, và - hi vọng rằng - thông thái hơn. Trường thành và tôi luyện hơn...nhưng mà cũng dễ vỡ hơn.
Cậu dùng chút thời gian trong im lặng, lắng nghe tiếng cót két của con thuyền và nhịp đập của hai trái tim.
Rồi, Sunny thở ra và mở mắt.
Có không nhiều thời gian để tự ngẫm và thắc mắc. Ác Mộng là một nơi cho hành động, không phải triết lý.
Khóe miệng cậu cong lên.
'Được thôi...vậy thì chuẩn bị hành động. Trước tiên, mình chắc nên - cuối cùng! - kiểm tra những phần thưởng đã nhận được, nhờ con ngựa chết tiệt kia!'
Và có rất nhiều để kiểm tra...