Chương 680: Thất Lạc Và Tìm Thấy
Mọi người có vẻ choáng đến im lặng bởi những lời đó...ngay cả Noctis, người mà chắc chắn đã nghe và thấy rất nhiều thứ trong cuộc đời dài dằng dặc của hắn. Đông cứng, Sunny nhìn chăm chú Cassie, con ngươi nheo lại thành hai khe dọc. Mọi người...đã chết?
Mọi người?
Mordret...đã tàn sát cả một vùng? Hàng ngàn người, thậm chí là chục ngàn? Những người thường, người Thức Tỉnh, người Vượt Bậc...và ngay cả bản thân người Vượt Giới Hạn Phu Nhân Phía Bắc?
Đột nhiên, một cơn lạnh lẽo chạy dọc xuống sống lưng cậu.
Sunny đương nhiên biết là Hoàng Tử Không Gì Cả - chủ nhân của giọng nói thân thiện mà cậu từng nghe thấy trong vực thẳm hắc ám - là đáng sợ, và chắc chắn đã trở nên đáng sợ hơn nữa sau khi được đưa vào cơ thể một con Khủng Bố. Cậu cũng biết rằng Mordret không có đầu óc hoàn toàn bình thường, và sự ảnh hưởng từ Hope sẽ chỉ càng khiến hắn điên khùng hơn nữa.
Nhưng mà tàn sát ở quy mô đó...cậu thậm chí còn chưa từng dám nghĩ Mordret sẽ có thể làm việc như vậy...và tại sao? Mục tiêu của hắn là gì? Hắn ta chưa từng tàn nhẫn mà không có mục đích lạnh lùng và toan tính...ít nhất trong quá khứ là vậy. Mỗi hành động kinh khủng mà Mordret làm ra đều đầy sự thực dụng cố ý, vặn vẹo.
Làm sao một việc như vậy lại thực dụng? Ngay cả việc tạo ra tâm thứ bảy cũng không cần một sự thảm sát ở quy mô đó...
Sunny thật sự không biết nên có cảm giác gì. Một mặt thì việc một Lãnh Chúa Xích đã chết là có lợi cho kế hoạch của cậu...theo cách đó, thì Hoàng Tử Không Gì Cả đã có nhiều thành tựu hơn bốn người họ cho việc chinh phục Ác Mộng này. Nhưng trái lại, Sunny không nhịn được mà cảm thấy bất an về nó...về Mordret.
Con của Valor đang có toan tính gì?
Suy nghĩ của cậu bị cắt đứt bởi Noctis, người thở dài nặng nề.
"Mọi người đã chết...a, ta gần như không nhớ nổi lần cuối chuyện như này xảy ra. Nhưng khi ta còn trẻ, vào lúc ban đầu của Thời Đại Anh Hùng, những thứ như vậy khá là thường thấy...mấy người chắc sẽ không nhớ. Đó là chuyện xảy ra khi những nhà vô địch của nhân loại trở nên không phù hợp với nghĩa vụ của họ."
Hắn ảm đạm nhìn đi, rồi nói thêm bằng giọng nghiệt ngã:
"Và chúng ta, những nhà vô địch của vương quốc này, đã không còn thích hợp từ một lúc rồi...nếu những Lãnh Chúa vẫn còn có thể gọi là nhà vô địch. Nghĩ đến thì, ta ngạc nhiên là chuyện như này không xảy ra sớm hơn."
Hắn lại thở dài, và nhún vai rồi quay sang Cassie, có vẻ không muốn giải thích thêm về câu nói kì lạ đó:
"Cảm ơn đã đưa lời nhắn cô gái. Nếu mọi người ở phía bắc đều chết...vậy ngươi là người cuối cùng?"
Cô gái mù lưỡng lự một giây, rồi gật đầu.
Noctis trề môi.
"À thì, ta rất xin lỗi. Cho dù đáng bao nhiêu, thì ngươi được chào đón ở lại đây, ở Thánh Địa của ta. Nơi này là nơi cho những kẻ lạc lối, cô độc, và không còn nơi để đi. Đừng chần chừ nếu cần gì..."
Hắn quay đi, như thể không còn hứng thú với cuộc đối thoại này, nhưng vào lúc đó, Cassie đột nhiên lên tiếng:
"Thật ra, quả thật có thứ mà tôi cần."
Pháp sư ngừng lại, rồi nhìn cô hơi cau mày và hơi với chút ngạc nhiên:
"Thật sao? Ồ...vậy thì nói đi! Ta chắc là ta sẽ có thể giúp đỡ."
Cô gái trẻ xinh đẹp đặt tay lên chuôi thanh rapier, rồi nói, giọng nói trầm và dễ chịu:
"Tôi đang tìm bạn tôi. Không biết ngài có thể giúp tôi tìm họ không Lãnh Chúa Noctis."
Noctis chớp mắt vài lần, rồi liếc sang Sunny, Kai và Effie với biểu hiện kì lạ. Cuối cùng, hắn trả lời với giọng dè chừng:
"Đương nhiên! Ta sẵn lòng chứ. Nhưng...ờ...liệu ngươi có...có biết bạn ngươi trông như nào, họ ở đâu, và tên là gì? Nếu không thì tìm họ sẽ...khó."
Cassie nghiêng đầu, yên lặng vài giây, rồi trả lời với vẻ mơ hồ:
"...Tại sao tôi lại không biết? Tôi đang tìm một ác ma bốn tay, một người tàn tật với giọng chói tai, và một cô bé. Tên họ là Sunless, Nightingale, và Nuôi Dưỡng bởi Sói. Họ nên ở Thánh Địa của ngài, hoặc ít nhất là họ đã từng ở đây không quá lâu trước đây."
Noctis mỉm cười sáng lạn.
"Biết chứ, phải không? Không biết thứ như vậy sẽ rất kì lạ! Thần thánh, cuối cùng, có người bình thường...ngươi nói ác ma bốn tay? Ác ma...bốn...hử..."
Giọng nói của pháp sư nhỏ dần, rồi hắn chậm rãi quay sang Sunny, có vẻ khó khăn chọn lựa lời nói tiếp theo.
Nhưng mà trước khi hắn có thể tiếp tục, thì có một âm thanh của đôi chân nhỏ bé đạp lên cỏ, và một bóng người nhỏ bé ôm cô gái trẻ kia với sức mạnh phi nhân loại.
"Cassie! Cậu còn sống!"
Bất chấp việc cô gái mù có thể nhìn thấy vài giây trong tương lai và đã biết Effie sẽ tông vào mình, một biểu hiện bối rối vẫn hiện lên gương mặt xinh đẹp. Cô đứng im vài giây, rồi chần chừ hạ tay xuống vỗ đầu cô gái nhỏ.
"Ờ...ừ, mình còn sống. Mình cũng mừng được gặp cậu, Effie..."
Cô gái nhỏ ngước lên lườm Cassie, rồi làm mặt phụng phịu:
"Cái quái gì vậy Cassie? Làm sao công bằng chứ? Sunny ngắn như trở nên cao, Kai đẹp nhưng trở nên xấu xí, còn mình...thôi đừng nói...nhưng cậu đã đẹp và bây giờ còn trở nên đẹp hơn! Bất công mà!"
Cô gái trẻ dịu dàng mỉm cười, rồi ôm chặt bé gái.
"...Tại sao? Mình nghĩ cậu cũng trở nên rất đáng yêu mà."
Noctis nhìn chằm chằm cảnh này, rồi nhìn Sunny với biểu hiện không thể giải thích. Pháp sư bất tử chần chừ vài giây, rồi cẩn thận hỏi:
"A, Sunless...nữ tư tế xinh đẹp này cũng là một người bạn của ngươi?"
Sunny lườm hắn, rồi giơ lên món bùa lục bảo.
"Đúng vậy...người bạn cuối cùng tôi muốn tìm. Tên cô ta là Bài Ca của Kẻ Ngã."
Noctis im lặng một lúc, rồi nhìn đi và lẩm bẩm khó nghe được:
"Mặt Trăng à...chắc là mình nên cải thiện kĩ năng làm bạn. Nếu không thì mình sẽ không thể gọi bản thân là người thân thiện nhất trong cả Vương Quốc của Hi Vọng được nữa..."
Nghe vậy, Sunny mỉm cười. Cậu có lý do để cười.
Tổ đội nhỏ của họ...cuối cùng đã đông đủ.