Chương 695: Chuông Bạc Kêu Vang
...Khi buổi sáng đến, Sunny đang ngồi trên sàn với một gương mặt hoang dại, tóc đen dày đặc rối bời. Có một cây kim tỏa ánh sáng hoàng kim trong một tay và một cái chuông bạc trong một tay khác. Hai cái tay còn lại thì nắm một cây sáo mà có vẻ như được cắt từ ngọc bích hay là xương lục bảo đánh bóng.
Đây có lẽ là Ký Ức tốt nhất mà cậu nhận được từ Đấu Trường Đỏ...nhưng mà ngay bây giờ, Sunny không thể không quan tâm đến cái sáo hơn.
Thay vì vậy, mọi sự chú ý của cậu đều tập trung vào cái chuông nhỏ.
Nín thở, Sunny giơ nó lên và lắc. Nhưng mà, thay vì âm thanh chuông trong trẻo mà có thể nghe thấy từ cách vài cây số, cậu chỉ nghe thấy một âm thanh du dương như tiếng thì thầm, khó có thể nghe được.
Một nụ cười honag dại dần hiện lên gương mặt cậu.
"Mình...mình làm được rồi. Thật sự làm được rồi!"
Suýt không kiềm nổi sự kích động, Sunny triệu hồi kí tự và đọc mô tả của chuông:
Ký Ức: Chuông Bạc.
Cấp bậc Ký Ức: Ngủ Say.
Đẳng cấp Ký Ức: II.
Mô tả Ký Ức: [Một kỉ vật nhỏ của một mái nhà đánh mất từ lâu, thứ từng mang lại cho chủ nhân của nó sự an ủi và vui vẻ. Âm thanh trong trẻo của nó có thể nghe thấy từ cách vài cây số].
Pháp Thuật Ký Ức: [Bài Ca Bạc], [Kêu Vang].
[Bài Ca Bạc] Mô tả Pháp Thuật: "Tiếng chuông này không quá ồn ào, nhưng có thể nghe thấy từ khoảng cách rất xa."
[Kêu Vang] Mô tả Pháp Thuật: "Chủ nhân có thể lựa chọn độ lớn của âm thanh mà chuông phát ra."
Mắt Sunny vui vẻ sáng lên.
Đương nhiên, hai pháp thuật này là không mạnh mẽ lắm. Nhưng mà, không quan trọng...việc quan trọng là bây giờ đã có hai cái, chứ không chỉ một như trước đây.
Cậu cuối cùng đã thành công sao chép và cấy vào một pháp thuật, mặc dù chỉ là một thứ đơn giản. Cậu đã học từ cây sáo xương lục bảo kia, cực khổ tái tạo lại dệt của Pháp Thuật [Kêu Vang], và thêm nó vào cho dệt của Chuông Bạc...mà không hủy diệt nó. Cậu đã làm được! Cậu đã thêm một pháp thuật mới vào một món Ký Ức!
Không thể chùi đi cái nụ cười rộng lớn trên mặt, Sunny nhìn dưới bề mặt của cái chuông nhỏ. Bây giờ, dệt ma pháp của nó trông...rất khác.
Nơi trước đây chỉ từng có những sợi chỉ ánh sáng hư ảo, bây giờ có cả những sợi chỉ đen làm từ bóng tối. Hai loại chỉ tinh xảo đan xen vào nhau để tạo thành một hình ảnh phức tạo, mà lại hài hòa.
Hơn thế nữa, hình ảnh của cái Chuông Bạc từng có chỉ một ngọn than tỏa sáng làm điểm nối cho những sợi chỉ hư ảo...bây giờ, lại có hai - biết được pháp thuật thêm vào sẽ cần một nền tảng mạnh mẽ hơn, Sunny đã dùng một mảnh hồn mà cậu có để tạo ra điểm neo mới.
Tất cả những việc này đã chỉ có thể nhờ vào sự thấy hiểu mới vào cấu trúc của dệt. Biết rằng cái tên của một Ký Ức là rất quan trọng đến dệt ma pháp của nó cho phép Sunny nhìn thấy hình ảnh trọn vẹn, và nhờ đó, cậu cuối cùng đã có thể thay đổi nó mà không hoàn toàn hủy diệt mọi thứ.
Đương nhiên, cậu vẫn không dám nghĩ đến việc tự tạo ra một pháp thuật của bản thân...nhưng mà lấy một hình ảnh pháp thuật vốn tồn tại và cấy ghép nó vào một Ký Ức khác là không còn ngoài khả năng nữa. Mặc dù phải nói, quá trình đó là không dễ...chỉ pháp thuật [Kêu Vang] đơn giản đã mất cả đêm và cả biển tinh túy bóng tối để tạo ra.
Và đó là sau khi cậu đã dùng nhiều tháng nhìn chằm chằm Chuông Bạc và học tập dệt ma pháp của nó.
Nhưng mà, dù vậy...
'Thần thánh!'
Những khả năng...gần như vô hạn. Khả năng chỉnh sửa và thay đổi những Ký Ức của bản thân có thể mở ra cho cậu vô số cánh cửa, theo thời gian...và đó chỉ mới là bề mặt của đột phá mới này.
Chỉ việc cậu đã có thể nâng lên một Đẳng Cấp cho Chuông Bạc bằng cách thêm vào một điểm neo đã đủ tiềm năng.
Đúng, nó sẽ cần rất nhiều thời gian và nỗ lực để hoàn toàn nắm giữ thành công này và học cách sao chép pháp thuật nhanh và ổn định hơn. Và sẽ có rất nhiều thất bại dọc đường...
Nhưng Sunny càng rèn luyện thì cậu sẽ càng hiểu thêm về lôgic và tinh túy của dệt. Một ngày trong tương lai, cậu sẽ có đủ kiến thức và kinh nghiệm để bước thêm một bước và học cách chỉnh sửa và thay đổi bản thân những pháp thuật, thay đổi công dụng của chúng.
Và một ngày sau đó nữa, xa xôi trong tương lai, cậu thậm chí có lẽ có thể học đủ để tạo ra pháp thuật - và một Ký Ức - của riêng mình.
Ngày mà cậu thành công thành tích xa vời đó...
Ngày đó, Sunny sẽ có thể gọi bản thân là một pháp sư thật sự.
...Vào ngày đó, cậu sẽ trở thành một thợ dệt.
Rất lâu sau đó, Sunny xuất hiện từ căn phòng, nhìn chăm chú mặt trời sáng chói với biểu hiện không hài lòng, ngáp, và đi về phía nơi mà cậu và Kai thường rèn luyện cung thuật.
Bạn cậu đã ở đó, mang cái mặt nạ gỗ cháy xém. Với cây cung trong tay và một bao tên đầy ở cạnh chân.
Phát hiện ác ma bốn tay, Kai quay đầu và vẫy tay chào cậu.
"Buổi sáng tốt lành!"
Sunny xoa mặt, để lộ răng nanh sắc bén thành một nụ cười đáng sợ.
"...Có gì tốt lành chứ? Ầy, không quan trọng. Bắt đầu chứ?"
Chàng trai nhìn cậu một chút, rồi nhún vai.
"Chắc rồi. Nhưng mà mấy ngày nay cậu làm gì vậy?"
Sunny chớp mắt vài cái.
"Trong phòng? Đợi đã, đã là vài ngày rồi? Hờ...tôi chắc là đã quên mất cả thời gian..."
Kai nghiêng đầu, rồi đột nhiên liếc nhìn tay của Sunny:
"Ồ...đợi chút. Cái bùa lục bảo mà Noctis đưa cậu đâu rồi?"
Tiên Hiệp,
Ngôn Tình,
Xuyên Không,
Linh Dị,
Sủng,
Nữ Cường,
Hài Hước,
Huyền Huyễn,
Trọng Sinh,
Gia Đấu,
Điền Văn Sunny cúi xuống với biểu hiện tội lỗi, ngập ngừng một chút, và miễn cưỡng trả lời:
"Ồ...thứ đó...tôi, ờ, đại khái là đã làm vỡ nó."
Mắt chàng trai mở to.
"Cậu làm vỡ...đợi chút, vậy làm sao mình nghe được cậu nói chuyện?!"
Vào lúc đó, Sunny nhếch mép cười và đưa ra một viên đá trông đơn giản từ bên trong bộ kimono, rồi tự hào đưa nó ra cho Kai.
Người cung thủ mơ hồ nhìn nó chăm chú:
"Đó...là Đá Bình Thường?"
Tiếp tục cười toe toét, Sunny lắc đầu. Rồi, viên đá đột nhiên nói lên bằng giọng nói của cậu:
"Nó đã từng là. Nhưng bây giờ...nó là Đá Siêu Thường! Tôi...đã cải thiện nó, kiểu vậy. Bây giờ, nó có thể làm công dụng của món bùa, nhưng là một pháp thuật chủ động. Nên, không còn phun ra những ý nghĩ linh tinh nữa! Đúng là nhẹ nhõm...tôi có thể chửi bất cứ ai tôi muốn trong yên bình...ờ, ý tôi là, có thể có chút riêng tư trong tâm trí lần nữa. Nó cũng có thể thật sự, thật sự rất ồn ào. Nên, cái tên của nó cũng thay đổi."
Kai bối rối nhìn cậu một lúc, rồi lắc đầu.
"Ừ thì...rất tuyệt vời! Nhưng tiếc là chúng ta không có thời gian để thảo luận chi tiết hơn...cũng không có thời gian cho cung thuật nữa."
Sunny nhướng mày.
"Thật ư? Tại sao?"
Chàng trai thở dài, rồi đứng dậy và cầm lên bao tên.
"Là Noctis...ông ta muốn gặp chúng ta."