Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 696: Đá Siêu Thường



Chương 696: Đá Siêu Thường

Sunny yên lặng vài giây, rồi thở dài và theo Kai đi qua khu vường. Cậu cảm thấy hơi bất an về lần gặp mặt này với Noctis...

'Chắc chắn là hắn ta sẽ không tức giận vì mình làm hư cái bùa của hắn...ừ thì, ai thèm quan tâm chứ? Tên khốn lươn lẹo đó nợ mình quá nhiều mà...'

Phá hủy món bùa lục bảo không có trong kế hoạch của cậu. Sunny chỉ là thật sự, thật sự muốn tìm một biện pháp hiệu quả hơn để bày tỏ bản thân, và món quà của pháp sư là thứ duy nhất trong sở hữu mà có pháp thuật phù hợp.

Vấn đề là pháp thuật đó là làm từ kí tự, chứ không phải dệt. Nên Sunny không có cách nào tạo lại nó.

...Nhưng mà, cậu có thể cố biến món bùa thành một Ký Ức.

Sunny đã đạt được một việc tương tự như vậy khi ở Đấu Trường Đỏ bằng cách dệt ra pháp thuật triệu hồi đơn giản vào trong cái vòng cổ nô lệ. Nhưng mà, quá trình đó chưa bao giờ hoàn thiện, vì pháp thuật đã bị phá hủy khi va chạm với của bản thân vòng cổ, chỉ duy trì đủ lâu để cậu có thể thoát khỏi lồng giam.

Nhưng mà bây giờ Sunny có rất nhiều thời gian để thử lại lần nữa.

Lần này, với kiến thức mới, cậu có cơ hội thành công tốt hơn nhiều. Đương nhiên là không có gì đảm bảo, nên cậu đã bắt đầu bằng cách thí nghiệm với một cái ghế gỗ được chế tạo tinh tế trong căn phòng của mình.

Chậm chạp và tẻ nhạt, cậu tạo ra vô số sợi chỉ từ tinh túy và dệt ba pháp thuật cơ bản vào miếng nội thất...chỉ để thấy chúng - và mảnh hồn cậu dùng làm neo - tiêu tan thành một cơn mưa tia sáng.

Sau khi suy nghĩ một lúc và khôi phục tinh túy, Sunny lặp lại quá trình, nhưng mà lần này thì có thêm một bước. Cậu cũng dệt cả Tên Thật của bản thân vào hình ảnh, dùng nó là một đèn hiệu cho pháp thuật mà chịu trách nhiệm liên kết Ký Ức đến linh hồn của chủ nhân nó.

Và vậy là, cái ghế...đã trở thành một Ký Ức, đại khái.

Bây giờ, có một cái [???] trong danh sách Ký Ức của cậu, với mô tả là "Cái ghế này bị biến thành một Ký Ức bởi Lạc khỏi Ánh Sáng...vì mục đích không rõ". Cái ghế có thể được triệu hồi và hủy đi tùy ý, và thậm chí là tự chữa trị khi chứa trong linh hồn cậu.

Nó cũng có thể được đưa cho Thánh ăn, khiến số mảnh bóng của cô tăng lên nửa cái - vì cái mảnh hồn mà Sunny đã dùng để tạo ra dệt là có cấp bậc Thức Tỉnh.

Thỏa mãn với việc đó, Sunny chờ đợi tâm của mình khôi phục đủ tinh túy, và lặp lại quá trình lần nữa, bây giờ là với bản thân cái bùa lục bảo.

Tiếc là, kết quả...không giống.

Cậu đã có thể thành công biến cái bùa thành Ký Ức. Hơn nữa, trong quá trình đó, Ma Pháp đã chuyể đổi pháp thuật của món bùa từ kí tự sang dệt, cho thấy sáng chế của Weaver là tài tình đến mấy.

Nhưng mà, hình ảnh đó hóa ra là bất ổn định. Có lẽ là vì bản chất xa lạ của ma thuật của bùa, hoặc có lẽ là vì Sunny không biết tên của nó, hoặc cách ban tên cho nó bằng những sợi chỉ, nó chậm rãi tan rã gần như ngay sau quá trình biến đổi. Tất cả những gì Sunny có thể làm là điên cuồng học tập dệt của món Ký Ức nhanh chóng tiêu tan trước khi nó hoàn toàn biến mất.

Nhanh chóng, món bùa đã tự hủy.

Nhưng Sunny vẫn đã có thể sao chép pháp thuật của nó sang Đá Bình Thường, cũng như thêm vào một neo mới cho dệt của Đá, nhờ đó nâng nó lên Đẳng Cấp Hai. Cậu cũng sẵn tiện thêm luôn cả pháp thuật [Kêu Vang] vào cho nó.

Khi cậu làm vậy, tên của món Ký Ức thay đổi, và Đá Bình Thường...trở thành Đá Siêu Thường.

Nói chung, Sunny rất hài lòng với bản thân - không chỉ vì đã có thể tại tạo một pháp thuật khác và xác nhận khả năng biến mảnh hồn thành thức ăn cho Bóng của mình, mà còn vì cậu cuối cùng có thể nói ra ý nghĩ của mình...mà không nói ra mọi thứ trong ý nghĩ của mình.

Thần thánh biết cậu cần khả năng đó đến mấy!

Điểm xấu duy nhất về cả tình huống này là món quà của Noctis đã bị phá hủy. Nhưng mà, với chút may mắn, tên pháp sư có lẽ sẽ không phát hiện được...

'Sao cũng được...'

Họ gặp Effie ở gần cánh cửa đá. Đến hiện tại, cô gái nhỏ đã khôi phục từ những vết thương, và cô lại trông như một đứa trẻ khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.

...Cô cũng đang gặm một cái xương to với vẻ mặt hoang dã, có vẻ như khiến ngay cả đám Búp Bê Thủy Thủ cũng hơi lo lắng.

Phát hiện hai người đi đến, Effie mỉm cười.

"Hai người đây rồi!"

Kai chào cô và hỏi:

"Cassie đâu?"

Cô gái vung cái xương, chỉ về phía con thuyền bay lơ lửng trên Thánh Địa.

"Ở đó. Noctis cũng vậy. Đi thôi?"

Dứt lời, cô nuốt phần còn lại của cái xương và giơ lên hai tay, như thề đòi ôm.

Kai thở dài, rồi bế cô và bay lên trời. Sunny nhăn nhó, triệu hồi Gánh Nặng Thiên Đường và theo sau.

Nhanh chóng, họ đặt chân lên boong thuyền và thấy Cassie ở đó, chờ họ. Pháp sư cách đó một đoạn, đang tưới nước cho cây thiêng liêng kia.

Cảnh tượng ông ta với cái bình tưới trong tay tầm thường đến mức gần như buồn cười.

Những thành viên của tổ đội lại gần Noctis rồi ngừng lại, tôn trọng chờ đợi ông ta phát hiện họ.

...Sau một lúc, Sunny hắng giọng.

Một thời gian nữa, cậu gầm gừ to tiếng.

Cuối cùng, tên pháp sư giật mình, rồi quay lại và mỉm cười.

"Ồ! Mấy người đến rồi."

Sunny gật đầu, rồi cẩn thận hỏi:

"Chúng tôi đã đến. Ông muốn nói về gì sao?"

Noctis gãi cằm, rồi thở dài.

"Ừ thì...đến lúc bốn người đi lấy con Dao Rubi. Nó không cách đây quá xa, một người bạn của ta đang giữ nó. Cả chuyến đi sẽ không mất mọi người hơn vài ngày."

'...Nghe như một thảm họa sắp đến nữa rồi.'

Sunny cau mày, chần chừ một giây, rồi nói:

"Và chính xác thì chúng tôi phải làm gì để lấy con dao từ...bạn của ông?"

Noctis chớp mắt vài lần, vẻ mặt mơ hồ.

"Ồ...không gì cả? Cứ đến đó và nói cô ta đưa con dao cho mọi người. Miễn sao có ít nhất một người thuần khiết...trong tim và ý nghĩ...thì cô ta sẽ làm vậy."

'Không thể nào dễ như vậy...và thuần khiết là sao chứ?'

Sunny muốn hỏi vài câu hỏi, nhưng rồi đổi ý. Nói chuyện với Noctis mà không hoàn toàn cần thiết là...phiền phức. Nó cũng chả được gì, vì Noctis chỉ tiết lộ thông tin mà hắn muốn, chưa bao giờ nhiều hơn.

Nên, cậu đơn giản nói:

"Vậy người bạn này của ông sống ở đâu đây?"

Người Vượt Giới Hạn bất tử mỉm cười, rồi gọi ra một cái bản đồ của Vương Quốc của Hi Vọng từ đâu đó và chỉ đến một hòn đảo.

"Ờ đây! Thấy không...rất gần mà..."

Sunny nhìn nơi ngón tay được chăm sóc kĩ lưỡng của tên pháp sư chỉ đến...và tái đi.

Cậu biết hòn đảo đó rất rõ.

Đó là một hòn đảo với cái hồ yên tĩnh, trong veo mà cậu đã được khuyên đừng bao giờ đến gần...vì sinh vật sống trong hồ đó đáng sợ đến mức ngay cả Thủy Triều Bầu Trời cũng không dám đến đó.

Sinh vật đó chắc chắn là Đồi Bại, và còn về Cấp Bậc của nó thì, thậm chí không ai có lời đoán.

Giật mình, cậu liếc sang Noctis với biểu hiện hắc ám và gầm gừ.

"Ông đùa chắc? Có một thứ xấu xí, khủng khiếp sống ở cái hồ đó!"

Pháp sư trách móc nhìn cậu, rồi cay đắng nói:

"Ừ thì...thứ xấu xí đó là bạn của ta. Xấu hổ đi, Sunless. Trong toàn bộ sinh vật trên đời này, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ là kẻ cuối cùng đánh giá kẻ khác dựa trên vẻ bề ngoài...dù sao thì, bản thân ngươi cũng xấu xí và khủng khiếp...vậy mà, chúng ta lại là bạn thân không phải sao..."