Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 699: Vảy Ngược



Chương 699: Vảy Ngược

Chuyến đi trở lại đáng tiếc là không quá đặc sắc. Sunny đã hi vọng rằng họ sẽ gặp phải vài Sinh Vật Ác Mộng, nhưng mà ở gần Thánh Địa như này, có không nhiều sinh vật - trừ những thứ mà quá mạnh mẽ để tổ đội có thể tấn công mà không có nguyên nhân thỏa đáng và chuẩn bị kĩ càng.

Nghĩ đến thì, những thứ sinh vật hùng mạnh đó có lẽ là tại sao đám yếu hơn lảng tránh khu vực này. Có lẽ đó là tại sao Noctis đã không diệt sạch chúng.

Ừ thì...đó, hoặc là hắn ta đơn giản là quá lười biếng.

Họ quay trở lại cứ điểm của pháp sư vào lúc bình minh, và đi tìm hắn mà không lãng phí chút thời gian nào. Nhưng mà, Noctis không có ở trong nơi ở của hắn, và cánh cửa gỗ thì đóng chặt. Cuối cùng, họ tìm thấy hắn ở phía bên kia của hòn đảo, nơi mà tên bất tử đang...làm một bức tượng.

Có vài tảng đá cẩm thạch to đùng nắm trên đất, và khoảng một chúc những cái đục đang làm việc mà không có ai cầm lấy chúng. Tên pháp sư đứng cách đó một đoạn, mái tóc đen bóng đã bị bám bụi đá, và đang quan sát mọi thứ với biểu hiện hài lòng trong lúc uống một ngụm rượu.

Bức tượng đầu tiên có vẻ như đã gần hoàn thành, và trông giống...thứ gì đó. Nó có lẽ là một con người, hoặc là một con ngựa. Sunny khó đoán.

Phát hiện họ, Noctis nhếch mép cười.

"Ồ, mấy người trở lại rồi!"

Rồi, hắn nhìn thứ vật đá xấu xí kia và tự hào ngẩng cằm lên.

"Thấy sao hả? Tráng lệ quá phải không?"

Sunny chần chừ vài giây, rồi dè chừng nói:

"Ờ...đó là một từ để miêu tả, không phải nghi ngờ. Nhưng mà...nó là gì?"

Tên pháp sư bối rối cau mày.

"Ý ngươi là sao? Đó là ta! Một tượng đài dành cho ta. Ta đã quyết định ban một ân huệ đến với những thế hệ sau này là được chiêm ngưỡng vẻ đẹp vô đối thủ của ta. Họ cũng xứng đáng có được quyền lời chiêm ngưỡng nó! Ta là ai mà lại từ chối họ một sự ban phúc như vậy?"

Hắn liếc nhìn con quái vật đá đáng sợ, rồi gãi gãi sau đầu, và nói thêm:

"Đương nhiên, ta, ờ...có lẽ đã thất bại trong việc nắm giữ vài điểm tinh tế của nghệ thuật điêu khắc, vào hiện tại. Cái này không quá tồi, nhưng nó chỉ là nỗ lực đầu tiên. May mắn là, ta có rất nhiều vật liệu để tập luyện. Hừm...bảy có lẽ là đủ để đến mức hoàn hảo. Ừ thì...có lẽ là mười bốn...hoặc hai mươi..."

Sunny nhìn chăm chú bức tượng xấu xí kia một chút, khá chắc là nó trông giống đám quái vật gargoyle hơn là Noctis. Rồi, cậu lắc đầu và nói:

"Tốt cho ông. Trong lúc ông làm vậy, bọn tôi đã lấy về con Dao Rubi. Vậy...giờ thì sao?"

Pháp sư yên lặng thêm một lúc, rồi thất vọng thở dài.

"Chắc là đến lúc nghỉ ngơi. Đến nào, đi ăn gì đó...và uống, đương nhiên rồi...và thảo luận về tương lai. Bây giờ đã có những con dao, tương lai đó chắc chắn sẽ sớm đến mà thôi..."

Một thời gian sau đó, họ đang tận hưởng một bữa sáng nhẹ trong bóng râm của cây cổ thụ mọc ở trung tâm Thánh Địa. Noctis rót cho mình chút rượu, rồi cho họ một nụ cười thân thiện.

"Mọi người chắc rất tò mò về những chuyện tiếp theo."

Bốn người liếc nhìn lẫn nhau, rồi gật đầu. Tên pháp sư nhún vai.

"Ừ thì, nói thật lòng...không gì nhiều. Đến hiện tại, những Lãnh Chúa Xích khác chắc đã biết ta đang thu thập những con dao. Cái chết của Kẻ Phía Bắc chắc là đã phân tán họ một chút, nhưng cùng lúc, nó cũng khiến những hành động của ta đáng nghi hơn. Nên, họ sẽ mở một cuộc họp và quyết định phương án hành động."

Hắn uống một ngụm rượu và mỉm cười.

"Nhưng mà, khiến Solvane và Sevras vào ngồi chung một căn phòng là không dễ. Nó sẽ mất một thời gian để sắp xếp. Sau đó, dễ đoán, họ sẽ cử một sứ giả đến đưa ta một loại tối hậu thư. Và chỉ khi đó, sau khi lời đề nghị lịch sự của họ bị từ chối, thì họ mới sẽ hành động, đoàn kết lực lượng để xâm lấn vùng đất của ta, bắt giữ ta, và khiến ta cay đắng tiếc nuối việc bản thân là một người bất tử."

Noctis lắc đầu, rồi cười.

Sunny trái lại rùng mình và hỏi, giọng nói đầy căng thẳng:

"Đó thật sự là việc nên cười sao? Chúng ta nên làm gì để có thể đánh đuổi một đợt tấn công từ ba người Vượt Giới Hạn?"

Pháp sư yên lặng, rồi lắc đầu.

"À, thì. Đơn giản thôi, thật sự. Chúng ta sẽ không."

Hắn uống một ngụm trà nữa và ngước lên, nhìn con thuyền lơ lửng phía trên họ.

"...Thay vì đó, chúng ta sẽ tấn công họ trước. Chúng ta sẽ tiến công Thành Phố Ngà."

Phát hiện ánh mắt ngẩn người của tất cả, Noctis lại cười to.

"Ầy, mấy đứa nhỏ...nói chuyện với mấy người đúng là vui mà! Những biểu hiện này đúng là vô giá. Nhưng mà, ngay cả mấy đứa con nít như mấy người cũng đã nên học được nhiều hơn sức mạnh không đồng nghĩa với đạt được thắng lợi. Ba Lãnh Chúa chống lại chúng ta đúng là rất quyền lực, quả thật...nhưng mà họ không phải không có điểm yếu."

Hắn ngừng lại, rồi nhìn họ, mắt lấp lóe với chút ánh trăng:

"Để ta nói thật, cả Solvane lẫn Hoàng Tử Mặt Trời đều không khiến ta lo ngại lắm. Người duy nhất mà đáng giá sợ hãi...người duy nhất mà có thể đánh bại ta...là Sevras, Lãnh Chúa Ngà. Con rồng đáng sợ đó. Vì giữa bảy Lãnh Chúa Xích, chỉ có hắn và ta là thuộc về huyết thống thần thánh. Chỉ hai người chúng ta mới có thể truy ngược về đến những vị thần."

Sunny cau mày.

"Đợi chút...chẳng phải Sevras và Hoàng Tử Mặt Trời là anh em? Làm sao hắn lại là người duy nhất có huyết thống thần thánh?"

Noctis nhún vai.

"Đủ thứ kì lạ xảy ra khi có liên quan đến thần. Ai biết được? Dù sao đi nữa...hắn là người duy nhất trong hai anh em kế thừa Lửa. Và hắn đáng gờm vì có nó, hơn cả từ ngữ có thể diễn đạt. Nên chúng ta sẽ không thể đánh bại Sevras, trừ khi chúng ta đánh vào Khiếm Khuyết của hắn."

Sunny đông cứng.

"...Ông biết Khiếm Khuyết của hắn?"

Pháp sư mỉm cười thận trọng, rồi khúc khích.

"Đương nhiên! Đám bất tử chúng ta đã có hơn ngàn năm trói buộc vào nhau. Ta biết toàn bộ Khiếm Khuyết của họ, và họ cũng biết của ta. Nhưng Sevras...tên đó thì khá đặc biệt. Theo một cách, hắn thật ra có ba cái."

Noctis yên lặng vài giây, uống một ngụm. Rồi, hắn thở dài và nói với chút buồn bã:

"Một là Khiếm Khuyết thật sự. Còn lại...là em trai hắn. Và cuối cùng, thứ ghê gớm nhất cả, là thành phố của hắn."

Hắn nhìn về phía khu vườn xinh đẹp của Thánh Địa, gương mặt trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn:

"Bằng cách lợi dụng cả ba, chúng ta sẽ tiêu diệt hắn."