Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 700: Máu Của Mặt Trăng



Chương 700: Máu Của Mặt Trăng

Không ai dám nói chuyện trong một lúc , bị sự thay đổi bất chợt của tâm trạng tên pháp sư làm bất an. Nhưng mà sau một lúc thì Effie kéo tay áo hắn và hỏi:

"Ờ, có thể giải thích kĩ hơn không...Ông Nội Noctis?"

Noctis lơ đãng nhìn cô, rồi giật mình và giật tay áo khỏi, chùi điểm mà cô gái nhỏ vừa chạm với vẻ buồn nôn.

"Ô-ông Nội? Gọi ai là Ông Nội hả sinh vật nhỏ xíu kia?!"

Hắn kéo ghế xa khỏi Effie và hăm dọa lườm cô một chút, rồi ném một ánh mắt tổn thương cho Sunny.

"...Ông già hơn cô cả ngàn tuổi."

Tên pháp sư mở miệng với biểu hiện bị xúc phạm nặng nề, rồi phồng mà và nhìn đi hướng khác.

Sau một đợt ngừng dài và thấm thía, hắn tiếp tục:

"Dù sao thì...như ta đang nói, Sevras có ba điểm yếu. Đầu tiên là Khiếm Khuyết của hắn - hắn ta phi thường hùng mạnh vào ban ngày, nhưng gần như bất lực vào ban đêm. Thứ hai là em trai của hắn...rất ngạc nhiên, ta biết, khi cân nhắc thứ hắn đã làm với tên tội nghiệp kia. Nhưng mà Lãnh Chúa Ngà vẫn chân thành quan tâm đến em trai mình. Thật ra thì, đó có lẽ là thứ mà hắn quan tâm hơn bất cứ gì khác, ngoài nghĩa vụ và nguyên tắc của hắn."

Noctis yên lặng vài giây, rồi nói thêm với giọng ảm đạm:

"Và thứ ba là thành phố của hắn ta. Đó...Sevras yêu quý những con dân của hắn. Nhưng hắn cũng ghét họ. Họ là một gánh nặng mà đè trên linh hồn hắn, một thứ gánh nặng hắn không thể thoát khỏi. Mối quan hệ giữa họ từ lâu đã bị Hope làm cho vặn vẹo, và bởi sự cứng đầu không chịu bỏ cuộc của bản thân hắn. Sevras cao quý, chính trực...hắn ta có lẽ có vẻ là người tỉnh táo nhất trong số chúng ta, nhưng thực tế, hắn ta là kẻ gần điên rồ hoàn toàn nhất. Tất cả những gì cần để đưa hắn khỏi vực là một cú đầy."

Vượt Giới Hạn Giả bất tử thở dài, rồi trách cứ lắc đầu.

"Tên đó...ài, thật sự, hắn ta lúc nào cũng quá nghiêm túc. Không thể sống ở nơi này mà không có khiếu hài hước...ngay cả nếu như ngươi là bất tử."

Pháp sư tự cười khúc khích với lời đùa của bản thân, rồi nhìn họ với nụ cười thư giãn.

"...Vậy nên, chúng ta sẽ tấn công vào ban đêm, khi mà Rồng Ngà Sevirax ở trạng thái yếu ớt nhất. Và chúng ta sẽ giết em trai hắn trước khi bình minh đến. Đó sẽ đẩy hắn vào vực thẳm, và sẽ là sự diệt vong của hắn."

Sunny rùng mình, nhìn người Vượt Giới Hạn bất tử, và cẩn thận hỏi:

"...Có khôn ngoan? Đẩy một con rồng đến điên khùng?"

Nghe vậy, Noctis chỉ cười.

"Đương nhiên! Sevras Lãnh Chúa Ngà là đáng sợ và ghê gớm, nhưng Sevirax con Rồng thì chỉ là một con thú vô tri. Giết một con thú không quá khó, với một thợ săn khôn khéo. Và mặc dù ta không chính trực hay cao quý như Sevras..."

Nụ cười của hắn biến mất, và mắt hắn đột nhiên sáng lên ánh sáng mờ nhạt.

"...Ta là máu của Mặt Trăng, Thần Dã Thú...Thần của những Thợ Săn."

Dứt lời, pháp sư tựa ra sau và uống một ngụm trà, chậm rãi trở lại trạng thái vô tư thông thường của mình.

"Dù phải công nhận, ta đã lâu rồi không đi săn...nơi hoang dã chỉ là quá gớm ghiếc, biết không? Bụi đất, côn trùng...thời trang. Ôi, sự kinh dị!"

Hắn thở dài nặng nề, rồi lại mỉm cười.

Sunny chần chừ một chút. Có một câu hỏi cậu thật sự thắc mắc, nhưng lại không chắc có nên hỏi ra.

Cuối cùng, cậu nói:

"Vậy thì Khiếm Khuyết của ông là gì? Tôi biết đó không phải câu hỏi người ta nên hỏi, hay trả lời...nhưng mà tính mạng của chúng tôi sẽ phụ thuộc vào trận chiến của ông với con rồng đó. Tôi nghĩ chúng tôi xứng đáng được biết."

Noctis hờ hững huơ tay.

"Ồ, không gì to tát cả. Gần như là trái ngược với hắn. Ta mạnh nhất dưới ánh trăng, nhưng yếu hơn trong ánh mặt trời. Không có lý do gì phải che giấu với bạn bè cả."

Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói thêm:

"Khiếm Khuyết của Solvane có lẽ là tàn nhẫn nhất...cô ta bị nguyền rủa với vẻ đẹp gian xảo. Ở gần cô ta sẽ chậm rãi khiến người ta điên cuồng với sự thèm thuồng và dục vọng, như một thứ thuốc phiện quỷ quyệt. Người ta càng ở gần cô ta nhiều, thì họ càng muốn chiếm hữu cô ta, và cuối cùng sẽ chịu thua khát vọng không thể cưỡng lại đó. Một định mệnh tồi tệ, không phải nghi ngờ, nhưng mà...không hẳn là thứ mà chúng ta có thể dùng. Trừ khi, đương nhiên, một trong mấy người...không, đừng nghĩ về việc đó!"

Noctis cười nhếch mép, rồi lắc đầu.

"Khiếm Khuyết của Hoàng Tử Mặt Trời...ừ thì, không còn quan trọng nữa. Bây giờ khi mà hắn bị nhốt trong cái thứ quái vật thép kia và gần như vô tri, chúng ta sẽ không thể dùng đến nó. Chúng ta sẽ chỉ phải giết hắn theo cách thẳng thắn. Nên...mấy người có câu hỏi gì không?"

Bốn người nhìn nhau, và sau một lúc lâu, Kai hỏi khàn khàn:

"Có, Lãnh Chúa Noctis...chỉ một. Khi chúng ta tấn công Thành Phố Ngà vào ban đêm, và ngài chiến đấu với Hoàng Tử Mặt Trời và Solvane...chính xác thì, bốn người chúng tôi nên làm gì?"

Pháp sư mơ hồ nhìn họ, rồi nhướng mày.

"Sao cơ, không rõ ràng ư? Trong lúc ta bận rộn với những Lãnh Chúa Xích...mấy người chỉ việc phá hủy Quân Đoàn Mặt Trời và quân đội của Đấu Trường Đỏ."

Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói thêm:

"Ừ thì, nếu bằng cách nào đó mấy người thất bại trong việc tiêu diệt chúng, thì ít nhất giữ chúng cách xa ta trong một thời gian. Solvane và Hoàng Tử Mặt Trời...ừm, chắc không mất ta quá lâu...ta nghĩ mấy người có thể lo liệu..."

Vào giữa đêm khuya, Sunny đi đến mép đảo một mình và đứng đó một lúc, phủ trong bóng tối.

Bây giờ khi mọi thứ đã gần đến giai đoạn cuối cùng, có nhiều thứ mà cậu phải suy nghĩ. Có cái kế hoạch như là điên khùng để tấn công Thành Phố Ngà...trận chiến mà tổ đội phải có với hai quân đội trong lúc đám Thánh chiến đấu trên bầu trời trên đầu...

Và rồi là Mordret, kẻ mà vẫn là một ẩn số trong toàn bộ đống lộn xộn này.

Nhưng mà, thứ khiến cậu lo lắng nhất, là cái tâm thứ tư vẫn chưa tạo ra. Đi vào trận chiến chết choc kia là một Ác Quỷ sẽ tốt hơn nhiều...hơn nữa, cậu không thể cho phép bản thân trải qua quá trình mà khiến bản thân trơ trọi trong lúc hình thành tâm mới ngay trong giữa trận chiến.

Với đỉnh điểm của Ác Mộng nhanh chóng tiếp cận, cậu không còn thời gian để chậm rãi tìm kiếm và giết Sinh Vật Ác Mộng nữa, vậy nên, Sunny bị buộc phải làm thứ mà cậu đã luôn cảm thấy miễn cưỡng.

Thở dài, cậu triệu hồi những cái Bóng của mình.

Hiệp sĩ trầm mặc, chiến mã hắc ám, rắn đen tuyền xuất hiện trước mặt cậu, chìm trong bóng tối. Hai cái bóng của cậu lướt ra trước và quấn vào Ác Mộng và Rắn Linh Hồn, với cái ảm đạm vẫn còn dưới chân cậu.

Sunny lưỡng lự một chút, rồi nói:

"Đi. Đi xa và rộng, tìm kiếm Sinh Vật Ác Mộng...và giết chúng. Ta cần mấy người đi săn cho ta, thay vì cùng ta, trong một thời gian."

Cậu ngừng lại, rồi ảm đạm nói thêm:

"Nhưng mà, cẩn thận. Thế giới này...là một nơi nguy hiểm. Cho dù có mạnh mẽ, quyền lực đến mấy, thì luôn có ai đó - hoặc thứ gì đó - mạnh mẽ hơn nhiều. Đặc biệt là khi ở một mình. Nên đừng có để bản thân bị tiêu diệt. Được chứ?"

Thánh nhìn cậu chăm chú vài giây, rồi vươn tay ra. Sau khi cậu đặt chuôi kiếm odachi đỏ vào đó, cô lặng lẽ quay người và nhảy xuống, đặt chân lên mắt xích xa bên dưới.

Ác Mộng và Rắn Linh Hồn lao về hai phía khác, và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Cứ như vậy, Sunny chỉ còn một mình.

Cậu đứng bất động một vài giây, rồi thở dài và cúi xuống, nhìn cái bóng ảm đạm.

"Lại chỉ có mày và tao ha. Như ngày xưa tươi đẹp nhỉ?"

Cái bóng hắc ám lườm cậu một giây, rồi giơ lên một tay, rõ ràng là không biết chính xác cậu đang nói về thời gian tươi đẹp nào.

Sunny mỉm cười.

"Ừm. Tao cũng yêu mày, bạn yêu..."