Chương 701: Bốn Thợ Săn
Không lâu sau khi đám Bóng rời khỏi, sự liên kết mà Sunny chia sẻ với họ trở nên yếu đi. Cậu vẫn có thể cảm nhận sự tồn tại đó, nhưng không nhiều hơn vậy. Chuyện tương tự cũng xảy ra với hai cái bóng vui vẻ và ớn lạnh - khi Ác Mộng và Rắn Linh Hồn rời khỏi phạm vi của Điều Khiển Bóng, bây giờ đã lên đến khoảng bốn cây số, cậu mất đi khả năng nhận thức chúng, và thế giới thông qua chúng.
Sunny cảm giác được chúng ở ngoài kia, đâu đó, nhưng chỉ vậy thôi. Đột nhiên mất đi khả năng nhìn và nghe thông qua hai trong ba cái bóng là đột ngột và hơi mất tự nhiên, như thể cậu đột nhiên mất một con mắt và một cánh tay. Nó khiến Sunny cảm giác rất khó chịu.
Không chỉ sức mạnh của cậu bị giảm đi đáng kể khi thiếu những người đồng đội trung thành, khiến cậu cực kì dễ tổn thương, nhưng mà còn vì cậu lo lắng cho chúng. Đã có nhiều cơ hội để cử Thánh đi và tự săn trong quá khứ, nhưng Sunny chưa từng làm vậy. Rủi ro là quá cao...cả với Bóng lẫn với cậu. Họ mạnh hơn khi ở cùng nhau...
Những cái bóng không nên ở xa chủ nhân của mình.
Nhưng mà hiện tại không có lựa chọn khác. Cậu không biết chính xác ba Lãnh Chúa Xích kia sẽ hành động khi nào, nhưng mà không còn nhiều thời gian trước khi việc đó xảy ra. Trước khi chạm trán cuối cùng bắt đầu, Sunny phải trở thành một Ác Quỷ.
...Dù sao thì Neph đã là một Bạo Chúa. Để cô ta ở quá xa phía trước là không được.
Thở dài, cậu quay người và đi trở lại căn phòng của mình. Cái bóng ảm đạm theo sau, cố không cho thấy rằng nó cũng nhớ những đứa em của mình.
Đám Bóng đã rời khỏi, nhưng mà vẫn còn nhiều việc Sunny cần làm. Cậu phải chuẩn bị bản thân cho trận chiến, cả tinh thần lẫn thể chất.
Vài ngài kế tiếp trôi qua mà không có quá nhiều thứ xảy ra. Sunny rèn luyện cung thuật với Kai, luyện kiếm thuật với Cassie, và mài giũa kĩ năng dùng giáo với sự giúp đỡ của Effie. Ba người còn lại cũng bận rộn với những chuẩn bị của bản thân họ.
Đôi lúc, cả bốn người rời khỏi Thánh Địa để đi săn và kiểm tra sự phối hợp của tổ đội. Sunny nhận được vài mảnh từ những chuyến đi nhỏ đó.
Vào ban đêm, cậu tiếp tục thí nghiệm với dệt. Nhưng mà, cậu cũng cận thận để có đủ giấc ngủ. Sẽ không ổn nếu vào trận chiến cuối cùng ở trạng thái kiệt sức...
Sau vài ngày như vậy, trong lúc Sunny nằm trên giường, Ma Pháp đột nhiên thì thầm vào tai cậu:
[Bạn đã giết một Quái Vật Ngã, Sát Nhân Che Mặt.]
[Bóng của bạn trở nên mạnh mẽ hơn.]
Sunny ngồi dậy và nhìn chăm chú vào bóng tối, căng thẳng. Vậy là một trong số họ đã tìm đến con mồi...cậu không biết là ai - Thánh, Rắn hay Ác Mộng - thậm chí cũng không biết họ có bị thương trong trận chiến đó hay không. Tất cả những gì cậu biết là một trong những cái Bóng của mình vừa thắng lợi, và không bị tiêu diệt.
Sau cú giết đầu tiên đó, mảnh bóng bắt đầu đổ vào linh hồn cậu thường xuyên, khiến mục tiêu tạo tâm mới trước đợt giao tranh định mệnh kia có vẻ bớt vô vọng.
Trong lúc này, tất cả những gì Sunny có thể làm là tiếp tục.
Sau hai tuần rèn luyện dệt, cậu có thể tự hào nói...rằng cậu đã thành công phá hủy ba mươi tám trên ba mươi chín món Ký Ức nhận được từ Đấu Trường Đỏ. Cái duy nhất còn lại là cây sáo xương lục bảo. Nhưng mà, ít nhất thì điều đó giúp cậu không gây thiệt hại với những Ký Ức thật sự của mình.
Sau thành công ban đầu với việc cấy ghép pháp thuật, Sunny phát hiện nó không dễ như cậu đã tưởng...ừ thì, cậu chưa từng cho rằng là dễ, nhưng mà hiện tại, cậu nhận ra có nhiều thứ hơn nữa mà cậu phải cân nhắc, không chỉ hình ảnh của bản thân dệt ma pháp.
Mỗi Ký Ức có dung lượng nhất định khi nói về số pháp thuật nó có thể chứa. Pháp thuật càng mạnh mẽ, thì gánh nặng với dệt càng cao. Để chống cự được nó, dệt cần phải được bắt vào những điểm neo, mỗi cái là một đỉnh cho những sợi chỉ tinh túy.
Sunny đã tạo ra những neo đó từ mảnh hồn - càng dùng nhiều, thì Đẳng Cấp của Ký Ức càng cao, và dung lượng của nó trở nên to hơn. Nhưng mà, Cấp Bậc của mảnh cũng đóng vai trò, mặc dù theo một cách khác. Ngoài dung lượng, dệt còn có giới hạn về độ mãnh liệt mà chúng có thể chịu đựng.
Những pháp thuật mạnh mẽ hơn đặt ra quá nhiều gượng ép cho những sợi chỉ và những điểm neo, và vậy nên, cả những sợi chỉ và những điểm neo phải có Cấp Bậc đủ cao để có thể chịu đựng nó. Thêm vào đó nữa, chỉ những pháp thuật yếu nhất mới có thể được kích hoạt bị động, dựa vào nguồn năng lượng linh hồn có sẵn của bản thân Ký Ức - mọi thứ khác sẽ chỉ hoạt động khi được lấp đầy bởi dòng chảy tinh túy từ linh hồn người dùng.
...Nhưng không chỉ vậy.
Sunny đã tìm ra theo cách khó khăn rằng không phải mọi Ký Ức đều có thể chứa mọi pháp thuật, bất chấp liệu chúng có đủ dung lượng và chịu đựng hay không. Vài thứ đơn giản là không giành cho nhau. Cậu nghi ngờ rằn tên của Ký Ức, và từ đó bản chất của nó, có vai trò trong việc này.
Cậu đã chuyển pháp thuật [Kêu Vang] đến Chuông Bạc và Đá Bình Thường, và cũng đã khiến Đá Bình Thường, thứ vốn có thể lặp lại âm thanh nó nghe được, lặp lại ý nghĩ của Sunny nữa. Cả hai sự thay đổi đó đều cải thiện những đặc tính vốn có của Ký Ức, thay vì giới thiệu một thứ mới hoàn toàn. Chúng không có mâu thuẫn với bản chất của những thứ đó.
Nhưng mà, khi cậu cố thử làm gì đó cấp tiến hơn, kết quả là thảm họa. Cậu không thể thêm vào một pháp thuật khả năng hủy diệt cho một Ký Ức mà vốn để bảo vệ, trừ khi cậu muốn toàn bộ dệt tan vỡ.
Nhưng mà không dễ để hiểu bản chất thật sự của những Ký Ức...lấy ví dụ như Kẻ Phục Hận Kiên Nhẫn, nó là một cái khiên, và mục đích của nó là để bảo vệ chủ nhân của nó. Vậy mà, cái khiên lại sở hữu những pháp thuật mà có khả năng gây ra hủy hoại khủng khiếp trên chiến trường. Nên, đã mất Sunny một thời gian dài - và rất nhiều Ký Ức lãng phí - để có thể có được nắm giữ ban đầu về những sự tinh tế về pháp thuật nào cậu có thể chuyển, và chuyển đi đâu.
Gợi ý đã ở ngay dưới mũi cậu từ ban đầu...tên của Ký Ức che giấu bản chất của nó. Cậu vẫn không thể hoàn toàn nắm bắt được nó, nhưng sau khi phá hủy vài chục Ký Ức, Sunny đã có thể phát triển một trực giác mà cho phép cậu ít nhất có thể liếc lấy phương hướng chung chung của những vật.
Không nhiều...nhưng là gì đó.
Ở đầu tháng thứ năm ở trong Ác Mộng, Sunny thấy bản thân trên một hòn đảo có phần quen thuộc. Cách cậu một đoạn, một khu rừng với những cây cao, bóng tối làm tổ giữa những thân cây của chúng.
Khu rừng trông khác với trong tương lai. Ở đó, những cây này xiêu vẹo và cong đi, vỏ cây biến thành đen và sần sùi. Nhưng ở đây thì chúng đã không có nhu cầu phải thay đổi để thích nghi với gánh nặng khủng khiếp của Nghiền Ép. Vậy nên, khu rừng vẫn đứng cao.
...Nhưng mà, đám sói thì cơ bản vẫn vậy.
Sinh Vật Ác Mộng lao về phía cậu có kích cỡ một chiếc xe tải nhỏ, với lông cứng như thép và cái mòm dài, ghê sợ. Cái hàm của nó đủ rộng để cắn người làm đôi, và đủ mạnh để nghiền cả xương lẫn giáp thành bụi.
Trong lúc con thú khổng lồ nhảy về phía cậu, Sunny né trái và cho phép Effie tông vào sinh vật kia, nắm đấm cô khiến nó bay ra đất và rên rỉ. Một giây sau đó, một mũi tên rơi xuống từ trên cao, xuyên thủng chân con sói và găm nó vào đất. Một thanh rapier mảnh khảnh lóe lên trên không trung, làm vậy với cái chân khác.
Effie xuất hiện gần con sói, đè xuống nó với toàn bộ sức mạnh phi nhân loại của cô, và hét lên:
"Đến nào! Tên khốn này khỏe! Thật sự khỏe!"
Sunny không khiến họ chờ đợi. Nhảy ra trước, cậu vung lên Cảnh Tượng Tàn Nhẫn và chôn nó giữa sáu con mất tỏa sáng của sinh vật kia. Gần như ngay tức thì, ngọn lửa điên dại cháy trong chúng tối đi, và rồi dập tắt.
Sunny thở dài và Ma Pháp thì thầm:
[Bạn đã giết một Quái Vật Ngã, Sói Sợ Hãi.]
[Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]
Cậu đương nhiên không cần sự giúp đỡ của tổ đội để giết một con Sói Sợ Hãi. Đám thú tà ác này là con mồi dễ với kẻ như cậu.
...Nhưng mà, cậu cần sự hỗ trợ của họ cho việc sắp sửa xảy ra.
Triệu hồi kí tự, Sunny tìm đến dòng quen thuộc.
Kí tự là:
Mảnh Bóng: [3000/3000].
Cậu chuẩn bị bản thân, và một giây sau đó, giọng nói của Ma Pháp lại vang lên:
[Bóng của bạn tràn đầy sức mạnh...]
Đến lúc cậu trở thành một Ác Quỷ.