Chương 710: Rời Khỏi
Sáng hôm sau, Sunny thức dậy trong tâm trạng kì lạ. Biết rằng sắp đến hồi kết của Ác Mộng - và, có lẽ, của họ - cậu đã cho rằng bản thân sẽ bị nuốt chửng bởi sự lo âu buồn rầu. Nhưng mà ngạc nhiên là Sunny cảm thấy ổn. Như thể quy mô của trận chiến sắp đến đơn giản là quá to để có thể đánh giá, vậy nên tâm trí cậu không hề bị phiền muộn với nó.
Thay vì đó, cậu có những vấn đề thiết thực cần phải giải quyết. Sunny vẫn không hoàn toàn an ổn trong cơ thể mới này - cậu không có nhiều thời gian để làm quen với kích cỡ và trọng lượng của nó. Vài ngày kế tiếp sẽ là hết sức quan trọng theo mặt đó.
Quần áo trước kia bị xé rách khi cậu tiến hóa, nên Sunny triệu hồi Vải Liệm Múa Rối để quấn lấy cơ thể to đùng này. Mặc dù nó không mạnh mẽ như những bộ giáp khác của cậu, bộ Múa Rối này lại dễ chịu hơn nhiều. Có phần hoài niệm khi mặc bộ giáp nhẹ này lần nãy, nhưng cũng hơi buồn khi thấy nó bị giáng cấp thành một bộ giáp chỉ dùng trong tập luyện.
Nhớ lại bản thân đã có kế hoạch chém giết vô số Sinh Vật Ác Mộng ngủ say trong lúc không thể bị thương tổn nhờ bộ giáp Thức Tỉnh Đẳng Cấp năm phi thường này chỉ vài năm trước, Sunny mỉm cười thơ thẩn và đi ra khỏi phòng.
Thánh Địa có vẻ...khác, không rõ lắm.
Vòng đá dựng đứng vẫn vậy, và khu vườn xinh đẹp cũng vậy. Nhưng mà, những người sống trong đền thờ cổ đại này đã thay đổi. Họ vội vàng và đầy sợ hãi, di chuyển với tốc độ hoảng hốt và quyết tâm ghê gớm.
Sunny nhận ra vài gương mặt quen thuộc. Bà lão mà cậu đã thấy vào ngày đầu tiên đang đứng một mình, gương mặt mang theo vẻ lạc lối. Người phụ nữ trẻ bế một đứa bé trong tay và trên lưng là một túi đồ nặng nề. Người đàn ông tốt bụng với bộ râu chỉnh chu đang nghiến răng, tay đặt trên chuôi kiếm cũ kĩ.
Cậu thở dài và nhìn đi.
Một người Vượt Giới Hạn bất tử đã bắt đầu trận chiến tranh này để giải thoát một daemon khỏi nhà tù xây bởi một vị thần...nhưng mà những người bé nhỏ này mới là những kẻ phải chịu đựng nhiều nhất vì đó. Thật ra, họ đã luôn là người khổ sở trong cả thời gian này, từ sự hủy diệt của Vương Quốc của Hi Vọng đến sự điên cuồng mà Hope đã nguyền rủa vùng đất này, đến bây giờ.
Cậu cũng từng là những người nhỏ bé đó...
Bây giờ, cậu là một ác quỷ phá hủy cuộc sống của họ.
Sunny đứng bất động vài giây, rồi ngước lên nhìn âm thanh bước chân đến gần. Cậu nhìn thấy Kai và Effie, cả hai đều mặc giáp và có túi đồ, như thể chuẩn bị cho một chuyến đi săn lâu ngày.
Cậu nhướng mày.
"...Đi đâu à?"
Cô gái nhỏ liếc nhìn tên tàn tật đeo mặt nạ, rồi nhún vai. Còn Kai thì mỉm cười...mặc dù Sunny không thể nhìn thấy gương mặt hắn, cậu có thể đoán được từ ánh mắt.
Cậu cũng có thể nhìn ra nụ cười đó có phần buồn bã.
Cung thủ đơn giản gật đầu.
"Đúng vậy...bọn mình sẽ rời khỏi."
Hắn chần chừ một chút, rồi nói thêm:
"Đương nhiên là sẽ không đi quá lâu. Bọn mình sẽ trở lại trước khi tuần này trôi qua. Cậu thấy đó...Thánh Địa, nó là nơi trú ngự của những người muốn tìm kiếm yên bình ở vùng đất điên rồ này. Nhưng mà bây giờ Noctis đã tuyên chiến với Quân Đoàn Mặt Trời và đám Hiếu Chiến, chúng đang đến để san bằng nơi này, nơi an toàn không còn an toàn nữa."
Effie lắc đầu, rồi thở dài.
"Phía tây thuộc về đám giáo phái không ngừng chiến tranh của Chiến Tranh và Mặt Trời, phía nam là bị bỏ hoang và chiếm lấy bởi Sinh Vật Ác Mộng, phía bắc...ừ thì, cậu biết đó. Đám ngốc tội nghiệp này không còn nơi nào để đi cả. Nên, bọn mình sẽ dẫn họ đến một Sợi Xích Vĩ Đại và giúp họ vượt qua đến phía bên kia. Và ròi khỏi Vương Quốc của Hi Vọng, mãi mãi."
Cô gãi sau đầu, và đăm chiêu nói:
"...Thật ra thì, bọn này thậm chí còn không chắc Ác Mộng vươn xa đến vậy. Có lẽ ngoài đó không có gì cả, bên ngoài Đảo Xiềng Xích. Và đúng, bọn tôi biết những người này thậm chí không phải thực. Nhưng mà...bọn tôi nghĩ ít nhất là có thể cố gắng. Cassie thậm chí đã đi và thuyết phục Noctis cho cô ta mượn con thuyền, để giúp đưa họ đi."
Sunny nhìn cô ta chăm chú, ngạc nhiên. Cô gái nhỏ nâng cằm lên:
"Gì? Tôi biết là rất ngu. Người ta đôi lúc cần làm việc ngu ngốc, biết không?"
Cậu chậm rãi lắc đầu.
"...Không. Thật ra thì tôi không nghĩ việc đó là ngu chút nào cả. Chỉ là...ba người đi, thì tại sao không kêu cả tôi?"
Effie nhếch mép cười.
"Cậu có việc phải làm! Làm sao cậu có thể thích nghi với cái cơ thể dài thòng đó trong lúc chăm nom một đám chạy nạn? Nên, đừng có lười biếng và gọi bạn gái đá kia của cậu ra đánh cậu bầm dập trong lúc chúng tôi rời khỏi. Chúng ta có hẹn với cả hai quân đội trong một tuần, nhớ chứ?"
Sunny làm mặt chua chát, rồi nhìn đi.
"Tin tôi đi, tôi nhớ. Tôi sẽ rèn luyện rất chăm chỉ."
Kai nắm lấy vai cậu một giây - ừ thì, hắn nắm nơi cao nhất trên cánh tay dưới của cậu mà hắn vươn tới - và rồi, hai người họ rời khỏi mà không nói gì khác. Không cần thiết nói tạm biệt.
Họ rời khỏi, Sunny đột nhiên cảm thấy hơi...lạc lõng.
Lắc đầu, cậu ném những ý nghĩ ngu ngốc ra khỏi và đi vể phía trung tâm khu vườn, định dùng cả ngày còn lại để luyện tập với Cảnh Tượng Tàn Nhẫn. Thánh chắc là đã khôi phục đủ để có thể triệu hồi ra...nên, cậu có việc để làm.
Tìm đến một nơi vắng người ở gần hồ nước trong veo, Sunny thực hiện một loạt những bước đi và động tác mà cậu đã phát triển để rèn luyện cơ thể mình cho Khiêu Vũ Bóng. Đương nhiên, đó là lúc cậu có cơ thể nhân loại. Bóng chủng, thì là một con thú rất khác...hay nên nói là một ác quỷ.
Bất chấp kích thước của nó, cơ thể gầy gò của ác quỷ phi thường linh hoạt và nhanh nhẹn. Nó cũng có thể làm ra những đợt bùng nổ sức mạnh khủng khiếp mà sẽ khiến nhiều người hoảng hốt. Thêm vào đó, bản thân nó là một vũ khí - với vuốt ở chân, móng ở tay, nanh ở miệng, sừng ở đầu, Sunny có thể gây ra rất nhiều tổn thất kể cả nếu không dùng vũ khí.
Cậu thậm chí có thể giết với cái đinh ở cuối đuôi.
Sau buổi rèn luyện mở màn, cậu triệu hồi Thánh và bắt đầu màn thật sự.
Trong lúc họ đấu tập, Sunny quan sát những cư dân rời khỏi Thánh Địa. Họ rời khỏi trong một hàng, với Kai ở trước, và Effie đi ở đằng sau. Vài người đang cõng theo những đồ đạc ít ỏi của họ, còn vài người thì đi tay không. Có người khóc, có người yên lặng và khắc kỷ.
Có người thậm chí cười.
Phía trên họ, con thuyền bay di chuyển, chở theo những người không thể đi. Sunny không thể nhìn thấy, nhưng biết rằng Cassie đang điều khiển nó. Trong một lúc, cậu tò mò về cách cô ta có thể giao tiếp với đám Búp Bê Thủy Thủ...nhưng mà, sự phân tâm ngắn ngủi đó khiến cậu trả giá nặng nề khi mà Thánh tung ra một đòn đau đớn về phía bụng cậu, vậy nên, Sunny quyết định tập trung trở lại bản thân.
Chuyển toàn bộ sự chú ý trở lại trận chiến rèn luyện, cậu suy nghĩ:
'Mình chúc họ may mắn...kể cả nếu như họ không có thật, mong họ gặp được việc tốt nhất...'
Nhiều giờ dài dằng dặc của rèn luyện gian nan trôi qua. Chậm nhưng chắc, cậu trở nên quen thuộc hơn với kích thước mới của cơ thể kì lạ và mạnh mẽ này. Chiều cao, tầm với, sức mạnh...mọi thứ bắt đầu vào khớp, khiến cậu một lần nữa cảm thấy tự tin trong làn da của mình.
Đến một lúc nào đó, mệt như chết, Sunny quyết định nghỉ ngơi. Ra lệnh cho Thánh dừng lại, cậu cúi xuống gần hồ nước và tát chút nước lên rửa mồ hôi khỏi mặt. Rồi, cậu đổ chút nước lên đầu và thở dài, nhìn bề mặt trong veo của hồ nước.
Bóng người duyên dáng của Thánh phản chiếu trên đó, và gần đó, là của cậu. Làn da đen tuyề, đường nét dã thú, đôi mắt mà như là hai hồ hắc ám chất lỏng, bốn sừng vặn vẹo...Bậc Thầy Jet đã từng nói đùa rằng cậu có lẽ sẽ trở thành một mĩ nam một ngày nào đó. Nhớ lại lúc đó, Sunny mỉm cười.
'Không biết cô ta sẽ nói gì nếu thấy mình như này...'
Và rồi, cậu đông cứng.
Mồ hôi biến lạnh.
...Có một phản chiếu thứ ba trên bề mặt hồ nước.
Đó là một chàng trai cao và thon thả, với làn da tái nhợt và mái tóc đen như lông quạ. Gương mặt góc cạnh và gầy ốm - không hẳn là đẹp trai, nhưng cùng lúc vẫn có duyên và xinh đẹp kì lạ. Đôi mắt ấn tượng không có vẻ sở hữu màu sắc của bản thân chúng, thay vì đó phản chiếu thế giới trở lại như hai hồ bạc nấu chảy.
Hiện tại, chúng đang xanh như bầu trời bất tận.
Chàng trai mỉm cười dễ chịu, rồi giơ lên một tay để chào hỏi.
Một giọng nói quen thuộc đau đớn đột nhiên vang lên trong tâm trí Sunny.
"A, Sunless...mừng vì được gặp lại cậu, sau lâu đến vậy. Nhìn cậu kìa...trời ạ! Tôi suýt không thể nhận ra cậu đằng sau gương mặt đáng sợ đó..."