Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 711: Việc Đơn Giản



Chương 711: Việc Đơn Giản

Nghe giọng nói dễ chịu của Mordret khiến Sunny nhớt lại thời gian họ có cùng ở Bầu Trời Bên Dưới, và sự gần gũi mà đã tồn tại giữa họ vào lúc đó. Một thời gian rất lâu rồi, cậu đã từng xem hoàng tử bí ẩn kia nếu không phải là bạn, thì ít nhất là một đồng minh. Cậu đã từng đủ ưa cái giọng nói không hình dạng kia để cảm thấy lo lắng khi nó biến mất.

Đương nhiên, đó đều chỉ là dối trá. Một mạng lưới giả dối mà Mordret đã tạo ra để dụ Sunny mang đến mảnh gương mà trong Đền Thờ Đêm, và giúp hắn thoát ra.

Kí ức về kết cục của câu chuyện đó - sự sợ hãi, đau đớn, xấu hổ vì đã bị dắt mũi và phản bội...vụ tàn sát - nắm lấy tim cậu trong bộ vuốt băng giá. Sunny nhìn chăm chú phản chiếu của hắn ta vài giây, rồi nghiến răng.

Cậu ghét phải thừa nhận, nhưng không thể nào thoát được sự thật là cậu sợ hãi Mordret. Sunny đã từng gặp nhiều người hùng mạnh và thậm chí những sinh vật còn đáng sợ hơn nhiều, nhưng Hoàng Tử Không Gì Cả có lẽ là kẻ duy nhất mà cậu cảm thấy sợ hãi. Không phải vì Phân Loại Thần Thánh hay truyền thừa của Chiến Tranh, mà chính xác là vì Hoàng Tử Không Gỉ Cả khôn ngoan xảo quyệt và không thể giải thích được.

Như là Thầy Julius đã nói...thứ nhân loại sợ hãi nhất là thứ họ không rõ. Và cho dù Sunny có cố bao nhiêu lần, cậu đơn giản là không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của Mordret, động cơ của hắn, và thứ mà hắn âm mưu đằng sau nụ cười thân thiện kia. Vì sự sai trái ghê rợn giấu sâu trong đôi mắt đó, Hoàng Tử Không Gì Cả là không thể đoán trước được.

Địa ngục, hắn ta thậm chí còn không thể bị giết đi. Cả đại gia tộc Valor đã thử, và đã thất bại.

...Nắm lấy Đá Siêu Thường, Sunny đảm bảo không có ai thật sự ở sau lưng, và nói với phản chiếu kia:

"...Ồ. Là mày. Làm gì trong hồ vậy? Đừng làm người lạ, Mordret...đến, vào trong Hồn Hải của tao, nói chuyện thẳng mặt nào."

Phản chiếu kia ngập ngừng, nụ cười trở nên hơi gượng ép. Rồi, nó lại lên tiếng:

"Kì lạ thật...tôi có thể nghe thấy cậu nói chuyện, nhưng không thấy môi cậu nhúc nhích. Cậu đã học chiêu mới sao, Sunless? À, tốt cho cậu. Bản thân tôi cũng đã làm vậy..."

Sunny cau mày, bóng tối phủ lấy mắt cậu.

"Tao...tao nghe nói. Cả một vùng của vương quốc hả Mordret? Thật sao? Tao tưởng mày không thích giết người vô tội. Hay là mày nói với bản thân không sao vì họ không phải thật?"

Mordret hơi nghiêng đầu. Rồi, hắn nói với cùng nụ cười dễ chịu kia:

"Giết họ làm gì nếu họ không phải thật?"

Nghe vậy, Sunny rùng mình.

Phản chiếu thì lắc đầu.

"Họ đủ thật để thực hiện một mục đích...nhưng đừng hiểu lầm. Tôi sẽ không làm giống vậy ở thế giới thức tỉnh. Những người mà tôi giết đều đã chết cả rồi, Sunless. Toàn bộ bọn họ đều bị ấn định phải chết, chết một cách vô dụng. Tôi đơn giản chỉ cho cái chết của họ một ý nghĩa khác mà thôi."

Mordret không có vẻ hài lòng với bản thân, nhưng cũng không có vẻ ân hận vì đã tàn sát cả ngàn người. Chỉ là...không quan tâm.

Càng khiến cho người khác bất an.

Hoàng Từ Không Gì Cả nhìn Sunny và bật cười:

"Vậy là cô bé tiên tri kia của cậu đã nói hết về những chuyến phiêu lưu của tôi? Ừm, tuyệt vời. Tôi sẽ không tự mình miêu tả chúng. Dù sao thì thời gian là cần thiết...đưa một hình phản chiếu qua một khoảng cách xa như vậy là không dễ, kể cả với tôi."

Sunny ngưng vài giây, rồi thở dài, và bắt chéo bốn tay.

"Cô ta đã kể, mặc dù tao không dùng từ phiêu lưu để miêu tả nó. Mày muốn gì, Mordret?"

Phản chiếu yên lặng một lúc, rồi mỉm cười.

"Ừ thì, gì khác nữa? Đương nhiên là chinh phục Ác Mộng này. Cậu không muốn sao?"

Một tiếng gầm gừ thoát khỏi miệng Sunny.

"Tao muốn. Đừng có chơi trò của mày và nói thẳng mày muốn gì đi."

Mordret thở dài.

"Ừ thì, nếu cậu muốn. Thứ tôi muốn khá đơn giản...nhưng không có nghĩa là dễ. Tôi muốn cậu giữ Noctis sống, bằng mọi giá."

Sunny chớp mắt.

'Hắn ta cố khiến mình làm gì...hắn ta thật sự muốn mình bảo vệ Noctis, hay là hắn đang hi vọng mình sẽ làm ngược lại thứ hắn muốn và giết Noctis thay vì đó? Tại sao hắn muốn Noctis chết trước khi trận chiến bắt đầu? Không, đợi đã...có lẽ hắn thật sự muốn Noctis sống...argh! Mordret chết tiệt...mình ghết thằng con hoang dối trá đó!'

Cậu nhìn chăm chú phản chiếu với biểu hiện u ám, rồi nói bằng phẳng:

"Chỉ vậy thôi?"

Hoàng Tử Không Gì Cả mỉm cười:

"Đúng, chỉ vậy thôi. Nếu cậu có thể hoàn thành việc đơn giản đó, tôi có thể đảm bảo chúng ta sẽ chinh phục Ác Mộng và sống sót thoát khỏi."

Sunny khịt mũi.

"Mày có thể đảm bảo, hay ha? Bằng cách nào? Mày muốn làm gì? Vậy còn Hope, mày cố giải thoát cô ta, hay là mày đã tìm được cách khôi phục nhà tù của cô ta về trạng thái ban đầu?"

Một làn gió đột nhiên quấy nhiễu bề mặt hồ, và phản chiếu của tên hoàng tử lưu đày vặn vẹo, đung đưa cùng với nước.

Hắn lại lên tiếng, giọng nói nghe có chút xa hơn.

"A, thật là bất tiện. Có vẻ như tôi đã hết tinh túy...gặp lại lần sau vậy, Sunless..."

Sunny nắm chặt tay.

"Lại trò này? Biến mất khi mày phải trả lời một câu hỏi...thằng con hoang, mày hiểu chúng ta bây giờ ở cùng phe phải không? Chúng ta có thể giết nhau sau khi Vượt Bậc...nhưng đầu tiên, chúng ta cần sống cái Ác Mộng này trước đã!"

Mordret cười, giọng nói trở nên hư ảo và gần như không nghe được.

"...không phải...con hoang. A, tôi ước gì là như vậy..."

Dứt lời, hắn biến mất. Phản chiếu biến mất khỏi bề mặt hồ nước, và Sunny lại một lần nữa một mình.

Cậu nhìn mặt nước trong veo một lúc nữa, rồi nhăn nhó.

"Một việc đơn giản...như thể có ai có thể theo kịp tên tâm thần kia, nói gì đến giữ hắn sống..."

Nói xong, cậu nghiến răng và đứng dậy.

Đến lúc tiếp tục rèn luyện. Thời gian là ngắn ngủi...