Chương 712: Rời Khỏi Thánh Địa
Vài ngày trôi qua.
Thánh Địa trống rỗng và yên lặng. Khu vườn xinh đẹp thiếu đi sự sôi nổi bình thường của nó, và gió hú lên khi thổi giữa vòng đá. Đây đó, những thứ tầm thường mà bị những người vội vàng rời đi để lại nằm đó, thất lạc và lãng quên. Không ai sẽ quay lại tìm chúng.
Sunny chưa từng thấy Thánh Địa hoang vắng và rỗng không như này...trong tương lai lẫn thời nay, ở quá khứ xa xôi. Cảnh tượng đó là buồn bã và ghê rợn.
Cậu đã dùng những ngày qua rèn luyện không biết mệt mỏi và học cách điều khiển cơ thể mới của mình. Quá trình biến đổi mới nhất này đã không nghiêm trọng như lúc biến thành một ác ma sau cả đời sống trong lốt nhân loại, nên quá trình lần này cũng nhanh hơn nhiều. Hơn thế nữa, làm chủ Khiêu Vũ Bóng đã khiến Sunny đặc biệt quen thuộc với thể chất và thay đổi.
Sự thật là cậu đã không cần cả một tuần để đạt đến mục tiêu đó. Nhưng mà tập luyện với Thánh khiến cậu nhớ lại những thời gian đơn giản hơn, vậy nên, giúp cậu chuẩn bị tinh thần cho bản thân cho trận chiến sắp đến.
...Vào một trong những đêm cuối mà cậu có trong yên bình, Sunny đột nhiên thức dậy, cho rằng bản thân vừa nghe thấy một tiếng hét ở xa. Cậu đã thật sự nghe thấy, hay đó chỉ là tàn tích từ một giấc mơ?
Cậu ngồi dậy và liếc nhìn cửa sổ, lông mày nhíu chặt lại.
'Mơ gì chứ, đồ ngu? Thức Tỉnh Giả không có mơ...'
Nhưng mà ai lại hét lên ở Thánh Địa? Chỉ còn hai người ở đây. Bản thân Sunny...
Và Noctis.
Cậu chần chừ một giây, rồi đứng lên, triệu hồi Vải Liệm Múa Rối. Sau khi suy nghĩ một chút, cậu cũng triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, quấn những cái bóng lên thân thể, và đi ra ngoài.
Mặt trăng tròn tỏa sáng trong bầu trời đêm, nhấn chìm thế giới trong ánh sáng xanh lam ma quái. Được nó dẫn đường, Sunny đi qua khu vườn trống rỗng và tiếp cận nơi ở của pháp sư, nơi mà tên bất tử đã biến mất nhiều ngày trước và chưa từng rời khỏi.
Cánh cửa mở, và đám Búp Bê Thủy Thủ yên lặng đứng canh gác gần đó, gương mặt gỗ của chúng không hề có vẻ lo lắng gì.
Đi ngang qua chúng, Sunny tiến vào trong và quan sát căn phòng quen thuộc. Nó đã hơi thay đổi...sàn đá thậm chí còn tan nát và rạn nứt hơn, đống vỡ vụn đã mọc cao hơn nữa.
Nhưng mà, không còn sự rung động chạy xuyên qua nó nữa, như thể bất kể thứ gì mà đã ẩn nấp bên dưới đã chết, đã ngủ, hoặc là đã đi nơi khác.
Noctis ở giữa căn phòng, ngồi trên một đống đá vụn với vẻ mặt đau đớn. Tên pháp sư trông...không ổn.
Làn da tái nhợt như xác chết, mắt thâm quầng. Mái tóc đen bóng đã trở nên lờ đờ và rối rắm. Kể cả quần áo tao nhã, vốn luôn hào nhoáng và hoàn hảo, bây giờ cũng nhăn nheo và lộn xộn.
Hơn nữa, Sunny có thể thề rằng...có thứ gì đó di chuyển bên dưới da tên pháp sư. Nó xuất hiện trong một giây, rồi biến mất, khiến cậu không chắc bản thân thật sự đã nhìn thấy nó hay là chỉ tưởng tượng ra.
Phát hiện sự tồn tại của cậu, Noctis chậm rãi quay đầu và mỉm cười yếu ớt.
"A...Sunless. Ngươi đến vừa đúng lúc. Trông ta như thế nào?"
Sunny nhìn hắn chăm chú một giây, rồi nói:
"Ông trông như cứt vậy."
Tên pháp sưu chớp mắt vài lần, rồi ném một ánh mắt tổn thương về phía cậu.
"Không, không phải ta, đồ ngu ngốc! Hắn ta trông như thế nào?"
Dứt lời, Noctis chỉ về phía một Búp Bê Thủy Thủ đứng bất động cách đó vài bước.
Sunny đã trở nên quen thuộc với đám ma nơ canh yên lặng nên cậu không hề để ý đến nó sau khi nhìn nhận sự tồn tại và vị trí của nó. Bây giờ, cậu nhìn kĩ hơn và nhướng mày, bối rối bởi thứ cậu nhìn thấy.
Búp Bê Thủy Thủ đó có cùng chiều cao với Noctis, ăn mặc thứ lụa là xa hoa nhất của hắn, và mang một bộ tóc giả màu đen xinh đẹp. Nó vô tri nhìn chăm chú phía trước bản thân và cầm lấy một ly rượu.
Cậu nghiêng đầu, mở miệng, ngậm miệng, rồi lại mở miệng.
"...Cái quái gì?"
Pháp sư nhún vai.
"Ừ thì, chúng ta sẽ bất ngờ tấn công Thành Phố Ngà, phải không? Chắc chắn là những Lãnh Chúa Xích khác sẽ phát hiện nếu ta đột nhiên biến mất khỏi Thánh Địa...nên, ta đã chuẩn bị con búp bê này để khiến cho có vẻ ta vẫn ở đây!"
Hắn tự hào mỉm cười và nhìn Sunny với ánh mắt lóe sáng.
Sunny che mặt một giây.
"Ông thật sự nghĩ cái...thứ này...sẽ lừa được ai? Ông bị điên rồi hả? Ý tôi là điên hơn nữa?"
Noctis mơ hồ nhìn cậu, rồi cười to.
"Ồ, ta quên mất một chấm cuối cùng..."
Dứt lời, hắn đưa tay lên và vỗ tay vài lần. Một giây sau đó...
Có hai pháp sư trong phòng, một ngồi trên đống đá vụn, còn lại thì đứng cách đó vài mét và nhìn chằm chằm Sunny với nụ cười khiến người khác dễ nóng. Mặc dù cậu biết người thứ hai chỉ là một Búp Bê Thủy Thủ, cậu lại không thể phát hiện khác biệt gì.
"Vậy còn bây giờ?"
Sunny nuốt một ngụm.
"Ừ...trông ổn."
Búp Bê Thủy Thủ đứng bất động một lúc, rồi giơ lên ly rượu, giả vờ uống. Sự tương tự là hơi rùng rợn...nhưng hơn thế nữa, Sunny có thể cảm nhận được pháp thuật thật sự là đi sâu hơn chỉ vẻ bề ngoài. Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện ngột ngạt tỏa ra từ ma nơ canh, tương tự với thứ cậu đã cảm thấy trên Đảo Tay Sắt từ chính bản thân Noctis.
Nhìn dưới bề mặt của Búp Bê Thủy Thủ, cậu choáng váng khi thấy một thứ mà trông y hệt một hồn tâm Vượt Giới Hạn đang rực cháy. Sunny chậm rãi hít vào.
Nếu Cassie nhìn con ma nơ canh này, liệu cô có thể nhìn thấy Tên Phân Loại và danh sách Thuộc Tính?
"...Tốt hơn cả ổn. Nó rất thuyết phục."
Noctis cười nhếch mép, rồi đứng dậy hơi nhăn mặt lại. Một lần nữa, có vẻ như có gì đó di chuyển dưới làn da hắn...nhưng một giây sau đó, hắn có vẻ ổn.
"Tốt. Ừ thì...một thứ cuối cùng cần làm trước khi chúng ta rời khỏi. Đi theo ta."
Sunny nhìn sàn nhà vỡ nát một lần cuối, rồi quay người lại.
Cậu biết bản thân sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa.
Hai người cùng nhau tiến vào khu vườn và đi ngang qua nó. Sunny không biết Noctis đang dẫn cậu đi đâu, nhưng mà cảm giác nó rất quan trọng. Một con Búp Bê Thủy Thủ theo sau họ, mang theo một thứ nặng nề gì đó.
Trong lúc bước đi, pháp sư đột nhiên lên tiếng:
"Ta đã suy nghĩ rất nhiều về thứ ngươi nói với ta, Sunless. Về việc muốn quay về nhà."
Sunny ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng không nói gì.
Noctis giữ yên lặng vài giây, rồi nói với giọng đăm chiêu:
"Ta cũng từng có một ngôi nhà, ngươi biết không? Từ rất lâu rồi. Có một đền thờ xinh đẹp nơi ta và những người anh chị em lớn lên, được dạy bởi những nam nữ tư tế. Nó được vây quanh bởi một khu rừng bao la nơi chúng ta chơi đùa và săn bắt. Có một cái hồ nơi chúng ta câu cá và bơi lội để tránh khỏi cái nóng mùa hè, không một chút lo âu trên đời."
Nụ cười chậm rãi biến mất khỏi gương mặt hắn, và mắt hắn dịu dàng sáng lên, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng.
"...Ta đã quay trở lại nơi đó một thời gian trước. A, nhưng mà nó không...nó đã thay đổi. Đền thờ đổ nát, khu rừng bị chặt xuống. Hồ nước khô cạn. Mọi thứ có vẻ xa lạ và kì quặc, như một giấc mơ xa xăm. Và trong một chốc, ta cảm thấy như thể cả cuộc đời mình chỉ là một giấc mơ mà ta đã mơ ra...và có lẽ vẫn còn đang mơ."
Hắn ngưng lại, thở dài nặng nề, rồi đột nhiên mỉm cười và nhìn Sunny.
"Nhưng thôi, đến lúc đó, ta đã có nơi này. Thánh địa này, ta đã tự tay xây dựng nó, những người mà ta đã cứu, vùng đất mà ta đã cố bảo vệ, nghĩa vụ mà ta đã khiến là bản thân phải giữ gìn...nơi này là nhà của ta."
Hắn hít sâu và nhìn quanh, ngắm nhìn cảnh tượng của Thánh Địa...
Sunny đột nhiên nhận ra rằng pháp sư, có lẽ, đang nhìn nó một lần cuối cùng.
Gương mặt hắn trở nên nặng nề.
Sau vài giây, Noctis nói:
"Thứ ta muốn nói, Sunless, là ngươi không cần thuộc về nơi nào đó, hay là thứ gì đó. Ngươi chỉ cần khiến một thứ thuộc về ngươi. Đó là cách ngươi có thể tìm một ngôi nhà..."
Pháp sư chần chừ, rồi nói thêm với vẻ mặt tự hào:
"...Đương nhiên, đó là một ẩn dụ."
Sunny nhìn hắn một lúc lâu, rồi mỉm cười.
"Đó là một ẩn dụ tuyệt vời."
Noctis cười nhếch mép.
"Phải không hả? Ừ thì, tại sao lại không chứ. Dù sao thì ta là người học rộng nhất trong cả Vương Quốc của Hi Vọng đó!"
Vào lúc đó, họ đi giữa hai tảng đá dựng đứng và đến gần mép đảo, nơi mà những thứ quái vật xấu xí mà Noctis đã gọi là những bức tượng của bản thân đang đứng. Có mười bốn cái, mỗi cái cao gấp đôi Sunny và được làm từ đá cẩm thạch rắn chắc. Cậu đã không nhìn thấy những thành quả của tên pháp sư sau lần đầu tiên kia, và trong một chốc bị giật mình.
Nếu bức tượng đầu tiên khó có thể xem là hình ảnh con người, những cái còn lại, không phải nghi ngờ, thì càng giống những thứ sinh vật đáng sợ hơn nhiều. Chúng khổng lồ và nặng nề, với vuốt, móng, răng, đinh, và sừng mà khiến những cái của Sunny có vẻ đáng thương nếu phải so sánh. Đám gargoyle khổng lồ trong đáng sợ, xấu xí, hung tợn...
Và mỗi con đều có một cặp cánh bằng đá mạnh mẽ.
Bị vây quanh bởi những bức tượng của sinh vật ghê sợ đó, cậu đột nhiên cảm thấy nhỏ bé và yếu ớt.
Cảm thấy bất an, Sunny liếc nhìn Noctis và hỏi:
"Đó là...những bức tượng miêu tả ông?"
Pháp sư cười to.
"Ồ...thì...ta có lẽ đã nói dối một chút. Những thứ này chưa từng có mục đích trông giống ta."
Dứt lời, một con Búp Bê Thủy Thủ xuất hiện từ bóng tối, mang theo một cái hộp nặng nề được quấn trong xích dày, nặng nề.
Ngay khi Sunny nhìn thấy cái hộp, tim cậu lạnh ngắt, và những tiếng thì thầm đè nén xâm lấn tai cậu. Không tự chủ, cậu lùi lại một bước.
"Cái...quái...gì vậy?"
Noctic bình tĩnh nhận lấy cái hộp, nó hơi run rẩy, như thể có gì đó bên trong cố trốn thoát. Cùng lúc, Sunny nghĩ cậu lại phát hiện sự di chuyển dưới làn da của tên pháp sư.
Tên bất tử nhăn nhó, rồi nói:
"...Linh hồn. Vài linh hồn đặc biệt tà ác mà ta đã thu thập qua nhiều thế kỷ."
Sunny cau mày, nắm lấy Cảnh Tượng Tàn Nhẫn chặt hơn.
"Và, chính xác thì ông định làm gì với những linh hồn đó?"
Noctis liếc nhìn cậu, mỉm cười, rồi dễ dàng xé đứt sợi xích nặng nề mà khóa cái hộp lại.
"Gì nữa? Ta sẽ tạo ra vài người giúp đỡ nho nhỏ cho ngươi và những người bạn kì lạ của ngươi. Gì, ngươi thật sự định đối đầu quân đội của Thành Phố Ngà và Đấu Trường Đỏ chỉ với sức mấy người? Mặt Trăng à, Sunless...ta tin tưởng khả năng của ngươi, nhưng người ta sẽ nói gì nếu ta hóa ra là Lãnh Chúa Xích duy nhất không có quân đội? Sẽ trông như thế nào? A, không, một sự xấu hổ như vậy là không được..."
Dứt lời, hắn mở cái hộp, mắt sáng lên ánh trăng lạnh lẽo.
...Và trong giây kế tiếp, mười bốn quái thú đá khủng khiếp kia đột nhiên di chuyển.