Chương 721: Đe Dọa Đáng Sợ
Sunny chém qua những kẻ trên tàu, không để lại một kẻ sống. Bóng người cao kều của cậu di chuyể giữa đám địch với tốc độ và sự duyên dáng phi thường, như thể thực hiện một điệu múa tử vong.
Phong cách chiến đấu đó cũng vô dạng và khó đoán y hệt bản thân ác quỷ, dễ dàng chuyể từ phòng ngự vừng vàng sang tấn công bùng nổ, đến sự hung tợn quái vật mà chỉ những Sinh Vật Ác Mộng có thể sở hữu. Cậu chiến đấu với bốn tay, răng và sừng, thậm chí với cái đuôi. Trong lúc càng nhiều kẻ địch ngã xuống, bị những thanh kiếm rực lửa chém đi, máu sôi sục bay hơi quanh cậu như một tấm màn đỏ sẫm.
Đây đó, hai con thuyền được nối vào nhau đã bắt lửa, cánh buồm của chúng cháy lên trong màn đêm hắc ám, đỏ nhạt như một giàn thiêu đám tang cho những chiến binh chết dưới tay cậu.
...Và rồi, đột nhiên, không còn ai để giết.
Hủy đi Lời Thề Vỡ, Sunny rên rỉ và nặng nề dựa vào cttn. Hơi thở dốc và khó khăn, Áo Choàng Địa Ngục có vô số vết trầy xước. Bên dưới bộ giáp mã não, cơ thể cậu bầm dập và tàn tạ, với vài vết thương nông đang thẩm máu, nơi mà kiếm hoặc Kĩ Năng Phân Loại của kẻ địch đã len lỏi xuyên qua những khe nứt.
Sunny nghiến răng.
'Mình đã hạ bao nhiêu con thuyền rồi? Ba...bốn? Không...năm...'
Cậu nhìn quanh, cố đánh giá tình huống.
Những người khác cũng đang ổn. Cùng với đám gargoyle, tổ đội đã tiêu diệt...
Mắt cậu mở to.
...Gần một nửa hạm đội đã tiêu tùng. Hàng chục con thuyền đã bị phá hủy, hàng ngàn chiến binh dũng cảm bị giết. Một phần lớn là chết bởi Cassie và đám Búp Bê Thủy Thủ, cũng như đám gargoyle, dù vậy...
Sunny hít một hơi khó khăn.
'Từ...từ lúc nào mà chúng ta trở nên đáng sợ đến vậy?'
Ý nghĩ bản thân là một mối đe dọa to lớn, đáng sợ, chứ không phải ngược lại, là khá thoải mái...dù vậy, sự vui vẻ của cậu không kéo dài.
Cho dù tổ đội đã trở nên mạnh mẽ đến mấy và họ đã lên kế hoạch cho trận chiến này kĩ càng như thế nào, thì vẫn không đủ.
Đến hiện tại, dòng chảy đã thay đổi, thắng lợi tạm thời của họ đang yếu đi theo từng giây.
Sunny, Effie, và Kai đã gần cạn kiệt tinh túy. Rắn Linh Hồn chỉ còn cách vài giây là mất đi khả năng biến thành dạng những cái bóng khác. Thánh và Ác Mộng đang khá hơn họ, nhưng mà cũng có vẻ chậm ại, càng lúc càng có nhiều vết thương tích lũy trên cơ thể của con hắc mã đáng sợ, kỵ sĩ trầm mặc của nó cũng di chuyển với sự khó khăn.
Tệ hơn thế nữa, thuyền của pháp sư đang chơi một trò chơi chuột mèo chết chóc với tên Hoàng Tử Mặt Trời. Được Cassie điều khiển, con thuyền vẫn còn lành lặn, nhưng mà không rõ cô sẽ có thể tiếp tục chạy thoát tử thần bao lâu nữa. Không có sự hiện diện của cô trên chiến trường, tốc độ mà thuyền kẻ địch bị tiêu diệt sẽ giảm đi đáng kể, và mỗi con thuyền cũng sẽ có thể tự do di chuyển và tấn công.
Và đám gargoyle...không còn nữa.
Đa số chúng đã bị tên khổng lồ thép tiêu diệt, vài con bị những chiến binh Vượt Bậc áp đảo. Vài con còn sót lại thì chật vật, bị mắc trong lưới ma thuật và chỉ cách bị hủy diệt vài giây.
Mặt trăng máu vẫn tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm, như thể nguyệt thực không hề có dấu hiệu dừng lại, và cũng không có dấu hiệu của Noctis. Không có dấu hiệu của cả Solvane, nên ít nhất thì có vẻ tên pháp sư vẫn còn sống.
Thứ duy nhất cho thấy hai người Vượt Giới Hạn bất tử vẫn còn ngoài kia, ở đâu đó, khóa trong một trận chiến hung tợn, là tiếng xích ầm ĩ và những cơn động đất mà đôi lúc đột ngột lan ra từ đảo này đến đảo khác. Những hòn đảo run rẩy trong lúc những mảnh của chúng rơi vào Bầu Trời Bên Dưới.
Hi vọng Noctis sẽ đến và cứu họ như một vị thần đến từ cỗ máy là vô nghĩa. Hi vọng bất cứ thứ gì là vô nghĩa...dù sao thì họ ở đây để giải phóng Hope, chứ không phải ngược lại.
Tình huống đang chuẩn bị biến thành thật sự, thật sự tệ cho tổ đội, và không có cách nào Sunny có thể nghĩ ra để thay đổi nó.
'Không...không vấn đề. Mình chỉ việc đi hủy diệt thêm năm con thuyền...bằng cách nào đó. Và rồi năm chiếc nữa...'
Ngã xuống, cậu chìm vào bóng tối và bước xuyên qua chúng, lãng phí thêm chút tinh túy cuối cùng của mình để xuất hiện ở một con thuyền khác.
Sunny có lẽ rất mệt mỏi, nhưng mà trận chiến vẫn tiếp diễn. Thế giới này không quan tâm đến sự kiệt sức của cậu.
Nó chỉ quan tâm đến một thứ...
Sunny phải chiến đấu, hoặc chết.
Trên một con thuyền khác, Effie nhìn chăm chú cây giáo cổ xưa bị gãy trong tay trong một lúc ngắn ngủi, rồi phát ra một tiếng hét phẫn nộ và dùng phần còn lại của nó đập vào kẻ địch, dùng nó như một cây chùy để phá nát chân hắn.
Mảnh Vỡ Hoàng Hôn đang trở nên nặng hơn trong tay cô, và cô không còn dư tinh túy để kích thoạt pháp thuật [Bất Khuất] của nó để thay đổi trọng lượng. Vì vậy, Effie đã chậm một tích tắc, và một lưỡi kiếm sắc bén len lỏi qua dưới cái khiên và chém qua vai cô.
...Lần này, lưỡi kiếm không dội ra khỏi làn da nữa, mà cắt vào nó. Những giọt mát rơi xuống sàn trơn trượt.
Ở trên cao, Kai vừa kịp né khỏi một mũi tên và đưa tay về phía bao tên của bản thân, chỉ để thấy nó trống rỗng. Nghiến răng, hắn lao sang một bên, bắt lấy một mũi tên khác từ không trung, rồi ngay lập tức đặt nó lên dây cung và cho nó bay ngược lại tên cung thủ vừa bắn nó, đánh trúng mắt tên kia.
Tinh túy của hắn cũng gần cạn kiệt, và đã mất quá nhiều máu cho Mũi Tên Máu. Những mũi tên bình thường là toàn bộ cậu có thể dùng...và bây giờ, cậu không còn cái nào cả.
Vài giây sau đó, người mang mặt nạ gỗ bị cháy xém ngã vào boong thuyền cách Effie vài bước và xoay người, triệu hồi một thanh saber sắc bén. Hắn đang chuẩn bị bảo vệ sau lưng cô gái đến hơi thở cuối cùng, nếu cần thiết.
...Và cách đó một đoạn, Cassie cuối cùng đã không thể hoàn toàn né một mũi giáo khổng lồ. Nó lướt qua boong thuyền, biến cỗ máy chiến tranh to lớn ở mũi thuyền thành một đám mây gỗ vụn, xé ra một phần thân thuyền, và hủy diệt cả chục Búp Bê Thủy Thủ cùng với đó.
Cô gái trẻ tái đi khi nghe âm thanh hủy diệt, rồi chần chừ vài giây dài.
Rồi, một biểu hiện kiên quyết hiện lên gương mặt xinh đẹp của cô.
Với bàn tay ổn định, cô đẩy một mái chèo thẳng xuống.
Theo điều khiển của cô, con thuyền cổ đại bỏ lại biên giới giữa hai bầu trời và bắt đầu leo lên.
Cao, cao hơn, và rồi cao hơn nữa.
Như thể cố gắng chạm đến bản thân vầng trăng máu kia.