Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 734: Chướng Ngại Cuối Cùng



Chương 734: Chướng Ngại Cuối Cùng

Đảo Ngà đã bị tách ra khỏi phần còn lại của thành phố bởi một vực sâu rộng lớn. Đã từng có lúc nó được liên kết với bảy hòn đảo bởi bảy sợi xích không thể phá vỡ.

Bây giờ, chỉ còn hai sợi.

Cũng đã từng có vài cây cầu cong dẫn đến nó, nhưng mà đa số đã sụp đổ từ laia. Chỉ còn một cái là còn đứng, cây cầu cong hùng vĩ, xây từ đá trắng hoàn mỹ.

Một ông già với gương mặt nhăn nheo và tóc bạc ngồi trên bậc thềm dẫn lên cây cầu, mặc một bộ tunic trắng. Nó khác với những thứ quần áo mà đa số những cư dân mặc, trông giống quần áo của một thầy tu. Hắn ta có cơ thể yếu ớt và ánh mắt xanh nhạt.

Gương mặt ông lão bình tĩnh kì lạ. Hắn ta quan sát thành phố bị thiêu cháy với sự hờ hững trang nghiêm, như thể gánh nặng của năm tháng đã khiến hắn tê dại với những sự tàn nhẫn của cõi trần tục. Mặc dù thế giới của ông ta đang kết thúc, ông lão lại vẫn bình tĩnh và tự trọng.

Phát hiện con ác quỷ đến gần, ông lão mệt mỏi chống gậy.

"Dừng lại sinh vật kia! Đây là nơi thiêng liêng...ngươi không được phép tiến xa hơn nữa."

Sunny ngừng lại cách người lạ kia vài mét và quan sát hắn vài giây. Rồi, cậu thở dài và nói, giọng nói bằng phẳng:

"Giả vờ làm gì? Thẳng thắn đi Mordret."

Ông già nhìn cậu với sự mơ hồ, rồi đột nhiên nhếch mép cười. Cả sự hiện diện của hắn đột nhiên thay đổi, trở nên sống động và không bị kiềm chế hơn nhiều. Hắn cười khô khan, rồi lắc đầu.

"A, đúng là đáng tiếc. Làm sao biết là tôi?"

Sunny nhún vai.

"Tao biết sớm muộn gì mày cũng ra mặt. Và không còn quá nhiều thời gian để muộn hơn nữa."

Mordret, người ở trong cơ thể già yếu kia, mỉm cười.

"Đúng, đúng. Cảm ơn rất nhiều, Sunless! Cậu đã hoàn thành yêu cầu giữ Noctis còn sống rất tốt. Thật ra..."

Gương mặt hắn hơi tối đi.

"...Tôi sẽ nói là cậu hoàn thành có phần quá tốt. Ai lại nghĩ đến Quái Thú của Chạng Vạng vẫn sẽ chiến thắng, bất chấp việc không có sự hỗ trợ của Nhà Tiên Tri Đêm? Đó...a, nó khiến tôi cảm giác những nỗ lực của mình ở phía bắc là hơi ngờ nghệch."

Ông già thở dài, rồi lại mỉm cười.

"Ừ thì, không sao cả. Nó vẫn có thể được cứu vãn...nhưng mà, tôi đã rất nghiêm túc. Xin lỗi phải nói như này, nhưng cậu không thể đi xa hơn nữa, Sunless."

Sunny khẽ nghiêng đầu, nhìn chăm chú Mordret với biểu hiện tăm tối.

"Ồ, vậy sao? Làm sao mày định giết con rồng chết tiệt kia nếu không có con dao của tao? Tao chắc là mày biết tao đã đến Đền Thờ Chén Thánh..."

Ông già lịch sự gật đầu.

"Ồ, tôi biết! Đó đúng là rất hoành tráng. Nhưng mà Sunless...cậu thấy đó, đó chính xác là tại sao tôi không thể cho cậu vượt qua cây cầu."

Sunny cau mày.

"Ý mày là gì? Tại sao?"

Mordret ngạc nhiên nhìn cậu.

"Ừ thì...đương nhiên là vì tôi cần Sevras sống! Giết hắn ta sẽ chỉ hủy hoại nhiều tháng nỗ lực tra tấn mà tôi đã bỏ ra để chuẩn bị mọi thứ. Ở trong cơ thể yếu ớt này toàn bộ thời gian đó là không hề dễ chịu, cậu biết không...nhưng mà có rất ít người mà Lãnh Chúa Ngà cho phép phục vụ hắn ta, và tên tư tế này là lựa chọn tốt nhất."

Sunny nghiến răng, rồi bực bội nói ra:

"Giữ Noctis sống...giữ Sevras sống...chết tiệt! Mày muốn con mẹ gì hả Mordret? Mày rõ ràng không định giải phóng Hope...còn thứ gì khác mà có thể kết thúc Ác Mộng này? Mày muốn gì?!"

Ông già chớp mắt vài lần, bối rối hiện lên mặt.

"Giải phóng...Hope?"

Hắn suy nghĩ một giây, rồi lắc đầu với một nụ cười.

"Đương nhiên tôi không đến để giải phóng Hope. Đó không phải nguyên nhân tôi tiến vào Hạt Giống này..."

Nụ cười của hắn hơi vặn vẹo, một tia nguy hiểm lóe lên trong mắt hắn.

"Tôi đến để giết cô ta."

Trong lúc những lời nói đó vang vọng trong sự yên lặng, Sunny nhìn chăm chú ông lão yếu ớt với lông mày nhíu chặt. Rồi, cậu bật đầu ra sau và cười to.

"Giết cô ta...giết Hope?! Mày hoàn toàn mất trí rồi hả, Mordret?"

Tên hoàng tử lưu đày khẽ nhúc nhích, rồi nói bằng giọng trung lập.

"...Không hoàn toàn."

Sunny nắm chặt tay, rồi tức giận lắc đầu.

"Cô ta là một daemon, thằng ngu! Một sinh vật thần thánh! Một vị thần! Mày, một kẻ Thức Tỉnh quèn, định giết cô ta bằng cách nào? Mày có hi vọng nào để khiến cô ta chỉ bị một vết trầy xước?!"

Mordret nhún vai, rồi nhìn cậu với nụ cười thân thiện.

"Tại sao...cậu chưa từng muốn giết một vị thần sao?"

Sunny nhìn chăm chú hắn với cặp mắt trợn to.

"Tao khá xem trọng bản thân, nhưng tao không bị hoang tưởng. Tao biết giới hạn của mình, Mordret...còn mày?"

Ông già thở dài.

"Cũng đâu phải giết thần là bất khả thi. Dù sao thì họ đều đã chết cả rồi. Nhưng mà, tôi hiểu sự lo lắng của cậu. Tôi cũng không muốn đối mặt Ác Ma Khát Vọng trong một trận chiến..."

Hắn ta ngừng lại một giây, rồi nói thêm:

"Nhưng cô ta không hẳn là có thể chiến đấu ngay bây giờ, đúng không? Cô ta bị trói buộc, năng lực gần như bị rút sạch. Bị cầm tù hàng ngàn năm...nên, cậu thấy đó, tôi không thể để cậu đi phá thêm xiềng xích của cô ta nữa. Phần của cậu đã xong rồi, Sunless. Để phần còn lại cho tôi...tôi sẽ chinh phục Ác Mộng này cho cả hai người chúng ta. Ừ thì...và đương nhiên là thu hái phần thưởng."

Sunny nhe răng.

"Cô ta có lẽ không mạnh mẽ bằng lúc trước khi Thần Mặt Trời đặt cô ta vào xiềng xích, nhưng cô ta vẫn là một sinh vật có Cấp Bậc Thần Thánh. Sức mạnh của riêng mày sẽ không đủ để tổn thương, chứ đừng nói đến giết chết cô ta...mày điên rồi. Độc tố của Hope chắc là đã làm não mày nhũn ra rồi!"

Mordret mỉm cười.

"A, cậu nói đúng. Tôi không đủ mạnh để tự minhg giết cô ta. Đó là tại sao tôi đã bỏ ra nhiều tháng cẩn thận đặt vài ý tưởng hữu dụng vào tâm trí mù mờ của Lãnh Chúa Ngà. Nhưng tôi cần Noctis cho hắn một cú đẩy...giết em trai hắn, tiêu diệt thành phố của hắn. Cậu làm rất tốt để hỗ trợ Noctis!"

Một tia sáng nguy hiểm xuất hiện trong mắt lão già.

"Giờ thì Sevras đã không còn gì cả, hắn ta sẽ mang toàn bộ sự đau đớn bất tận đó đến Hope. Đó sẽ là cơ hội của tôi. Nên, Sunless...tôi khuyên cậu nên dừng lại. Nếu cậu thật sự biết giới hạn của bản thân, cậu sẽ không cản đường tôi."

Sunny nhìn chằm chằm Mordret vài giây, mắt cậu trở nên càng lúc càng tăm tối. Một sự yên lặng căng thẳng lắng xuống giữa hai người họ.

Rồi, một cơn lốc tia sáng xuất hiện quanh bàn tay con ác quỷ.

Ông già nhìn nó, ánh mắt trở nên sắc bén và lạnh lẽo.

Hắn đang chờ đợi Sunny triệu hồi vũ khí gì...

Nhưng mà, Sunny không triệu hồi một món vũ khí.

Thay vì đó, một cái ghế gỗ tinh xảo xuất hiện trong tay cậu.

Lườm Mordret, Sunny đặt cái ghế lên mặt đất, ngồi lên nó, và bắt chéo bốn tay.

"Ừm...vậy thì làm đi. Còn đợi gì nữa? Tao chúc mày may mắn!"