Chương 735: Giải Quyết Nợ Nần
Sunny thoải mái ngồi xuống cái ghế gỗ tao nhã, nhìn chăm chú Mordret với bốn tay bắt chéo. Cái ghế hơi nhỏ cho cơ thể này của cậu, nhưng mà nhờ chất lượng và độ bền của vật liệu nó làm từ, vẫn có thể mang tải trọng của cậu khá tốt.
Noctis thật sự biết giá trị của tay nghề tốt!
Trong lúc đó, ông già nhìn ánh mắt đơ đơ của cậu với biểu hiện hơi bất ngờ dần hiện lên mặt.
Xung quanh họ, Thành Phố Ngà bị lửa nuốt lấy.
Sau một lúc, Mordret khẽ nhúc nhích, rồi thú vị nói:
"...Nói thật lòng, tôi đã trông chờ cậu tấn công tôi."
Sunny khịt mũi.
"Tại sao tao phải làm vậy? Mày có vẻ muốn tự sát đến vậy cơ mà, tao chỉ việc chờ đến khi Hope giết mày, rồi đi hoàn thành việc tao cần làm."
Cậu suy nghĩ một chút, rồi nói thêm:
"Hơn nữa, trong trường hợp hi hữu mà mày bằng cách nào đó thành công, thì tao cũng đâu mất mác gì. Tao vẫn sẽ trở thành một Bậc Thầy. Ừ, gia tộc Valor vĩ đại và hùng mạnh có thể sẽ đau khổ, nhưng liên quan gì đến tao? Tao đâu có dính dáng gì với họ."
Ông già nhìn cậu với nụ cười dễ chịu.
"Cây cung kia của cậu nói ra ngược lại."
Sunny bật cười.
"Cây cung chiến của tao? Mày thích nó không? Ừ thì, tao thì rất thích. Đúng là đồ đẹp...gia đình mày đúng là biết cách tạo ra Ký Ức! Nhưng mà, nếu mày cho rằng tao nhận được nó cho việc phục vụ hay là gần gũi cha mày thì mày lầm rồi. Thật ra thì bọn họ thậm chí còn không biết tao có nó. Ờ...tao cũng muốn giữ nó như hiện tại."
Mordret khẽ nghiêng đầu.
"Đừng lo lắng, Sunless...bí mật của cậu an toàn với tôi! Thật ra là toàn bộ những bị mật. Nhưng tôi phải thừa nhận, với sự đa nghi của cậu, tôi còn cho rằng cậu sẽ cố khiến tôi yên lặng bằng mọi giá. Cậu không sợ tôi sẽ tiết lộ chúng sau khi thoát khỏi Ác Mộng này?"
Sunny lười biếng mỉm cười, rồi nhún vai.
"Không hẳn."
Cậu thở dài, rồi nói bằng giọng nghiêm túc:
"Mặc dù khiến tao đau lòng khi mày biết nhiều về tao như vậy, mày và tao lại tương tự theo nhiều cách. Cả hai chúng ta đều tin rằng kiến thức là nguồn gốc của sức mạnh, không phải sao? Nên, chia sẻ những bí mật của tao cho người khác chẳng khác gì cho đi sức mạnh của mày. Tại sao lại chia sẻ ưu thế mà mày có với tao cho người nào khác khi mày có thể giữ nó cho riêng mình?"
Biểu hiện Sunny trở nên hơi khắc nghiệt.
"Đương nhiên tao sẽ rất vui lòng giết mày để loại bỏ ưu thế đó. Nhưng mà, lợi ích từ việc giết mày không đáng với sự mạo hiểm cho việc chiến đấu với mày. Mày là một thằng con hoang đáng sợ đó Mordret, mày biết không hả? Hơn nữa...tao thậm chí còn không biết cách giết mày...nên làm gì cho tốn sức?"
Cậu không nói dối. Mặc dù Sunny đã trở nên mạnh mẽ hơn kì vọng của bản thân trong Ác Mộng này, Mordret lớn tuổi và kinh nghiệm hơn rất nhiều. Hắn ta cũng có nền tảng ghê gớm hơn.
Nếu những nghi ngờ của Sunny là đúng, thì tên Hoàng Tử Không Gì Cả không chỉ thừa kế truyền thừa của Thần Chiến Tranh, hắn còn được nuôi lớn bởi cả Đại Gia Tộc Valor lẫn Asterion..hắn là một con quái vật được tạo ra không chỉ bởi một, mà là hai Đế Giả.
Một con quái vật đủ khả năng để, có lẽ, sáng hơn cả hai người họ.
Làm sao một con chuột cống ngoại ô như Sunny có thể cạnh tranh với kẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó?
Cậu không thể...
Chưa thế. Ít nhất là không phải trong một trận chiến trực tiếp.
Nhưng một cuộc đấu trí thì...
Ai có thể nói người nào trong số họ là xảo quyệt hơn?
Trong lúc Sunny mỉm cười nhìn hắn chằm chằm, Mordret giữ im lặng vài giây, rồi chậm rãi đứng dậy.
"Quả là sự kiềm chế đáng nể...cậu chắc là không muốn tấn công tôi, Sunless?"
Sunny lắc đầu.
"Thật sự không muốn."
Ông già nhìn cậu, rồi nói không chắc chắn lắm:
"Ừ thì...vậy tôi đi đây?"
Hắn lưỡng lự vài giây trước khi quay người và bước đi vài bước.
Sunny hắng giọng.
"Nhưng mà, có một vấn đề."
Mordret đứng hình, rồi lại đối mặt cậu, một nụ cười thú vị hiện lên môi.
Mắt hắn lóe lên tia nguy hiểm.
"Ồ?"
Sunny thở dài.
"Mặc dù tao rất không muốn chiến đấu với mày...và dù tao chúc mày thật nhiều may mắn trong việc kết thúc Ác Mộng này...tao là người rất, rất nhỏ mọn. Tao cũng có trí nhớ tuyệt vời. Tao thường nhớ rất dai những mối thù của mình."
Cậu giơ lên một tay và bắt đầu đếm.
"Mày lợi dụng tao, dụ tao vào một cái bẫy, đặt tao vào nước sôi với gia tộc Valor, khiến tao và bạn chịu nhiều tuần khổ sở, suýt khiến bọn tao mất mạng, rồi thậm chí còn cố tự mình giết tao! Mày thật sự, thật sự nợ tao rất nhiều đó Mordret...mày không nghĩ vậy sao?"
Ông già nhếch mép cười.
"A, tôi có thể thấy những hành động của tôi có thể khiến cậu hơi khó chịu. Ừm thì, cậu nghĩ chúng ta nên giải quyết món nợ này như thế nào, Sunless?"
Sunny ngồi thoải mái hơn và mỉm cười. Rồi nói bằng giọng vui vẻ:
"...Ta chấp nhận Ký Ức Vượt Giới Hạn. Sáu bảy cái gì đó là được."
Mordret nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi bật cười.
"Là vậy sao. Tiếc là, như vậy là rất bất tiện cho tôi. Cậu còn có thể cân nhắc gì khác không?"
Sunny tiếc nuối nhìn hắn.
"Ừ thì...nếu là như vậy, thì còn một thứu khác. Tao đoán tao có thể chỉ việc ngăn mày giết Hope, phá hỏng kế hoạch mà mày đã chuẩn bị gần cả thập kỷ, tàn nhẫn tra tấn mày vài tuần, rồi chậm rãi tiêu diệt cơ thể mày. Chắc như vậy là chúng ta sẽ hòa nhau."
Mordret nhìn cậu với biểu hiện ảm đạm.
"...Tôi tưởng cậu không thể nói dối. Chẳng phải cậu nói là sẽ không tấn công tôi?"
Sunny lắc đầu.
"Tao nói là không muốn tấn công mày. Chưa bao giờ nói là sẽ không."
Ông già thở dài.
"Đúng, tôi đã để ý thấy vậy. Đáng tiếc. Tôi đã hi vọng có thể tránh việc này..."
Dứt lời, những bóng tối quanh Sunny đột nhiên di chuyển.
Một giây sau đó, năm con ác quỷ bốn tay trông y hệt cậu vươn ra từ chúng, mỗi con cao ít nhất ba mét. Chúng mặc bộ giáp mã não đáng sợ, với bóng tối phủ lấy gương mặt dã thú và cặp mặt đen.
Mỗi con có bốn sừng, và mỗi con đều bị gãy mất một cái. Đám ác quỷ tỏa ra cảm giác tà ác và sức mạnh ghê gớm ngột ngạt và đáng sợ.
Vẫn ngồi trên ghế, Sunny nhìn chằm chằm năm bóng chủng mà đang vây quanh mình. Gương mặt trở nên tĩnh lặng.
Nắm lấy Đá Siêu Thường, cậu rùng mình và ủ rũ nói:
"Ừ thì, đó...đúng là không tốt chút nào cả..."