Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 742:



Chương 742: Hope

Sunny đứng bất động một lúc, cảm giác mặt đất nhúc nhích dưới chân. Bây giờ cả bảy sợi xích đã đứt và Tháp Ngà hoàn toàn không còn bị trói buộc đến phần còn lại của Vương Quốc của Hi Vọng, nó bắt đầu bay lên. Ban đầu là chậm, rồi dần nhanh hơn, hòn đảo nó đứng trên vươn lên bầu trời, để vùng đất tan vỡ lại bên dưới.

Và khi nó làm vậy, Sunny cảm giác Ác Mộng sắp kết thúc.

Chậm rãi, cậu đi đến mép đảo và cúi xuống, nhìn thành phố rực lửa bên dưới.

Những căn nhà xinh đẹp làm từ đa trắng tan chảy. Những cây cầu trên không và những hế thống cầu nước duyên dáng đang sụp đổ, không thể chịu đựng nhiệt độ tồi tệ kia. Những dòng nước trong veo biến thành hơi nước nóng hổi. Toàn bộ xung quanh, cậu chỉ có thể thấy một biển lửa.

Gió mang với nó những âm thanh gào thét từ phía xa, khói, và mùi thịt cháy.

Hàng ngàn người - những người vẫn còn sống - đang chìm trong biển lửa đó, biến thành đống xương đen và tro tàn.

Thành Phố Ngà đang chết.

Đây là cứu rỗi?

....Trong hàng ngàn năm nữa, những hòn đảo thiêu rụi này sẽ lần lượt vỡ vụn vào Bầu Trời Bên Dưới, tạo thành é Rách. Đá Vặn Vẹo sẽ là hòn đảo cuối cùng ngã xuống.

Trong lúc Tháp Ngà bay lên cao hơn, cảnh tượng thành phố đang chết không còn là toàn bộ tầm mắt của cậu nữa. Bây giờ, cậu thấy xa và rộng hơn. Quan cảnh của Vương Quốc của Hi Vọng nằm trước mắt cậu.

Cậu thấy hình dạng của tên người thép khổng lồ đung đưa bên dưới một hòn đảo trên một sợi xích đứt, và hình dạng con thuyền tan nát nằm trên mặt đất. Effie và Cassie cũng ở đâu đó bên dưới...nhưng mà khoảng cách đã quá lớn để Sunny có thể thấy họ.

Cậu nhìn thấy vô số hòn đảo, vài đảo xanh tươi, vài đảo xám xịt. Có rừng và hồ, sông và đồi, nơi người ở...nhỏ và to. Cậu thấy con người, gia súc, dã thú, và Sinh Vật Ác Mộng.

Cậu nhìn thấy những sợi xích vươn ra xa liên kết những hòn đảo.

Ngước lên từ mặt đất, Sunny nhìn thấy nhiều không đếm xuể những con thuyền bay nhanh về phía thành phố rực lửa. Có hàng trăm con thuyền, vài cái với buồm trắng, vài cái với buồm đỏ. Quân đội của những Lãnh Chúa Xích đã chết đã đến.

Lúc Đảo Ngà bay lên cao hơn nữa, bầu trời quanh họ bắt đầu thay đổi.

Sự thay đổi ban đầu là tinh tế, nhưng lúc Tháp Ngà tiếp tục dâng lên, nó trở nên rõ ràng hơn.

Năng lực vô hình giữ những hòn đảo lơ lửng trên vực thẳm đang thay đổi. Trong lúc trái tim của nó leo lên cao hơn, nó đang chậm rãi trở nên không thể chịu nổi. Pháp thuật khổng lồ đang dần mất đi sự thăng bằng.

Sunny rùng mình trong lúc nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Nghiền Ép...Nghiền Ép đang đến với Đảo Xiềng Xích lần đầu tiên.

Trong lúc cậu quan sát, nó buông xuống tàn tích của Vương Quốc của Hi Vọng với toàn bộ sức mạnh tàn nhẫn của nó.

Qua vô số những hòn đảo, bụi đột nhiên bay lên. Những khu rừng cổ đại ngay lập tức bị đè phẳng trong nháy mắt, những ngọn đồi cao vỡ tan, những dòng sông sôi sục và thay đổi phương hướng, những khu dân cư biến thành đổ nát.

Vô số người, thú, và Sinh Vật Ác Mộng bị tàn nhẫn giết chết, còn không biết thứ gì đã giết họ.

Những con thuyền bay là bị đánh mạnh nhất, mỗi người trong số họ ngay lập tức biến thành những đám mây gỗ vụn, và xác người tan vỡ. Quân đội hùng mạnh biến mất chỉ trong một giây.

Quy mô của sự hủy diệt đó là quá to để có thể hiểu thấu.

Sunny nhìn Vương Quốc của Hi Vọng biến thành Đảo Xiềng Xích, bị cảnh tượng kinh dị khó tưởng đó làm tê liệt. Trong một lúc, mọi ý nghĩ biến mất khỏi đầu cậu...

Rồi, đột nhiên, mắt cậu mở to.

'Cassie! Effie!'

Trong một giây, cậu bị sự sợ hãi nuốt chửng, nhưng rồi hai tim chậm rãi bình tĩnh lại.

Không...họ ổn.

Cassie luôn rất giỏi về việc dự đoán khi những hòn đảo tiến vào Nghiền Ép, ở tương lai. Cô sẽ cảnh báo Effie nếu họ có nguy hiểm và mang cả hai đến an toàn.

Sunny thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà bây giờ khi sự tê liệt bị phá vỡ, một ý nghĩ khác đột nhiên tiến vào tâm trí cậu.

Cậu lùi một bước không chắc chắn ra khỏi mép đảo, rồi quay người và chạy đến trung tâm hòn đảo.

Đến gần xác con rồng, cậu vội vàng leo qua cái đầu khổng lồ của nó và nhảy xuống, đạp lên gần cánh cửa của Tháp Ngà.

Cánh cửa cổ đại đóng chặt, như thể không ai mở nó ra trong cả ngàn năm. Sunny nghiến răng và kéo, đặt toàn bộ sức mạnh của toạn bộ cái bóng vào đó.

Hope...cậu phải thấy Hope!

Chịu thua áp lực, cánh cửa chậm rãi mở ra. Chậm như tra tấn, một bên cửa lướt về phía trước, tạo ra một khe hở.

Không lãng phí thêm thời gian, cậu đẩy bản thân vào khe hở hẹp đó và tiến vào Tháp Ngà.

Nhanh chóng, cậu thấy đại sảnh quen thuộc, phía trong rộng rãi của tháp tắm trong ánh sáng chiếu qua những cửa sổ cao. Bảy sợi xích nằm trên sàn nhà trắng tinh, như thể mọc ra từ nó, mỗi xiềng xích có một vòng sắt ở cuối. Những vòng sắt đó ảm đạm và hoen ố, kim loại bị xé rách.

Có máu tươi trên chúng, thẩm thấu ánh sáng hoàng kim.

Và giữa chúng...

Sunny loạng choạng và không tự chủ ngã xuống đầu gối.

Mọi đam mê, mọi khát vọng, mọi cảm xúc trong tim cậu đột nhiên dâng trào và cháy lên, phá khỏi kiểm soát.

Ở trung tâm đại sảnh, bị vây quanh bởi cơn lốc ánh sáng và hắc ám, một hình dạng mơ hồ và duyên dáng đứng cao trên những sợi xích vỡ. Cậu không thể nói rõ đâu là nơi ánh sáng kết thúc, và đâu là nơi cơ thể thiêng liêng kia bắt đầu...có lẽ Hope không hề có cơ thể, và chỉ được làm từ sự rạng rỡ thuần khiết, sự hắc ám thuần khiết.

Cậu cảm giác như thể gương mặt mơ hồ của cô gần giống nhân loại, nhưng cùng lúc cũng xa lạ không thể giải thích nổi. Hình dạng và đường nét vừa đúng vừa sai...vừa quen thuộc vừa xa lạ...vừa dễ chịu vừa kinh tởm.

Và xinh đẹp...quá xinh đẹp...

Cô là thứ xinh đẹp nhất cậu từng thấy.

Cô là thứ ghê gớm nhất cậu từng thấy.

Cô là...

Thần thánh, báng bổ, không rõ, không thể rõ.

...Một daemon.

Và cô đang rời đi.

Sunny không thể thấy nhiều, nhưng cậu rõ ràng hiểu được Hope đang chuẩn bị biến mất. có lẽ cô ta đã đi được một nửa, và cậu chỉ đang thấy tàn ảnh.

Dù vậy, cậu phải...phải...

Tâm trí tản mát và trống rỗng, cậu không thể hoàn toàn nhớ nổi bản thân muốn làm gì.

Khát vọng gì...

Sunny nghiến răng, rồi hét lên, để khát vọng quyết định câu hỏi:

"Đợi đã! Đừng đi! Nói...nói tôi biết tại sao Lãnh Chúa Ánh Sáng làm vậy! Tại sao những vị thần lại cầm tù cô?! Tại sao họ không chỉ giết cô?! Tại sao?!"

Ác Ma Khát Vọng không hề để ý đến cậu. Trong một giây, Sunny cho rằng bản thân sẽ không nhận được câu trả lời.

Nhưng rồi, có gì đó thay đổi.

Hope di chuyển, và đột nhiên ở bên cạnh cậu. Gương mặt cô ta, được dệt từ ánh sáng và hắc ám, bao phủ cả thế giới. Ánh mắt rạng rỡ của cô nhìn thấu vào nơi sâu nhất, ẩn giấu nhất trong linh hồn cậu.

Và rồi, giọng nói mà nghe như vô số tiếng lá xào xạc, như hàng loạt lời cầu nguyện, như gió giữa những ngôi sao, thì thầm vào tai cậu:

"...Vì chúng ta là Khiếm Khuyết của họ."

Sunny trợn to mắt.

Và rồi, mọi thứ trở nên tăm tối.

...Ác Mộng đã kết thúc.