7
Trong lúc chờ đợi, tôi xin ra ngoài đi vệ sinh và gặp ngay Mục Dã đang đứng ngoài hành lang.
Anh ấy đứng ngay lối đi, bóng dáng cao lớn dựa vào tường. Vừa thấy tôi, anh liền ngoắc ngoắc tay, ra hiệu bảo tôi lại gần.
Đến khi khoảng cách giữa hai người gần lại, Bùi Mục Dã đột nhiên đưa tay ra trước mặt tôi, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Tên trộm, trả lại đồ cho tôi”
Tôi ngớ ra: “Đồ gì?”
Bùi Mục Dã không đáp, chỉ đẩy tôi sát vào tường, ánh mắt sâu thẳm như biển đêm.
“Bức thư tình của tôi”
Tôi: ???...!!!
Mặt tôi đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Không phải anh ấy nói không nhớ gì sao? Sao bây giờ lại nhớ rồi???
Tôi cố bình tĩnh, giả ngơ.
“Anh Mục Dã…anh làm mất bức thư tình đó à? Không sao đâu, khi nào về em giúp anh tìm nhé…”Nói xong tôi liền quay người bỏ chạy.
Mới chạy được vài bước thì đã bị anh ấy níu lại.
Lần này, Mục Dã không còn đơn thuần là áp sát vào tường nữa, mà trực tiếp vòng tay ôm lấy chặt tôi.
Bàn tay nóng rực của anh ấy ấn nhẹ lên eo tôi, khiến nửa người tôi như bị thiêu đốt.
“Giả ngu đúng không?”
”…TvT…”
“Chỉ có một bức thư tình, sao có thể tiện tay ném đi được?”
Đầu óc tôi như bị đứng máy.
Anh ấy đang nói cái gì vậy?
Bức thư tình duy nhất của tôi… nằm trong phòng ngủ của anh ấy?
Vậy anh ấy…
Có phải là…
“Bùi tổng!”
Một giọng nói lạ vang lên, kéo tôi trở về thực tại.
Bùi Mục Dã thu tay về, nhưng vẫn giữ một tay trên eo tôi, thản nhiên quay đầu lại hỏi.
“Chuyện gì?” Anh ấy đang không vui.
Trợ lý Cao Triệt liếc nhìn tôi một cái, sau đó nghiêm túc báo cáo:
“Bùi tổng, đối tượng xem mắt đã đến!”
Khoảnh khắc ấy, cả người tôi như bị dội một gáo nước lạnh, lý trí lập tức chạy về.
Sao lại quên được nhỉ, Bùi Mục Dã về nước là để kết hôn mà.
Vậy mà chỉ trong khoảnh khắc kia, tôi lại mơ mộng cái gì vậy?
Tôi nhanh chóng đẩy anh ấy ra, giọng điệu bình thản:
@HảiĐườngNè
“Bùi tổng, nếu không có việc gì khác thì tôi về phòng họp đây, bạn trai tôi còn đang đợi tôi!”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
8
Cách cửa kính thuỷ tinh của phòng họp, tôi thấy Bùi Mục Dã đang đi cùng một người phụ nữ dáng người cao ráo, ăn mặc sang trọng, đi ra ngoài.
Một lúc sau, Cao Triệt bước vào, mặt không chút cảm xúc.
“Xin lỗi, hiện tại Bùi tổng có chuyện cá nhân quan trọng, nên cuộc họp hôm nay bị hủy.”
Phó Viễn lo lắng hỏi: “Vậy dự án của chúng ta…?”
Cao Triệt nhìn anh ta, bình tĩnh đáp:
“Bùi tổng mời ngài đến bữa tiệc của tập đoàn vào ngày, khi đó sẽ bàn bạc chi tiết.”
Phó Viễn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười cười kéo tôi xuống lầu.
Tại quầy lễ tân tầng một, nhân viên bắt đầu xì xào
"Trời ạ! Bạn gái của Bùi tổng xinh đẹp và thanh lịch quá!”
“Dĩ nhiên rồi, cô ấy là thiên kim Trình gia đó!”
“Thông gia giữa hai nhà hào môn, một cặp trai tài gái sắc, thật sự ngoài tầm với của phàm nhân chúng ta !”
….
Đúng vậy. Bùi Mục Dã vốn không thuộc về thế giới của tôi.
Cuộc gặp mặt chắc hẳn là rất suôn sẻ nhỉ? Một thiên kim tiểu thư xuất thân danh giá, tốt nghiệp Ivy League, xinh đẹp, tài giỏi, ai mà không thích chứ?
“Tô Noãn Noãn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tay tôi bất ngờ bị kéo lại.
Tôi giật mình, hoàn hồn, quay đầu nhìn Phó Viễn đang tức giận.
“Hồn bay phách lạc cái gì đấy? Sắp đi ra đường lớn rồi có biết không?”
Tôi mím môi không đáp.
Phó Viễn hùng hùng hổ hổ nhét tôi vào xe, nhấn ga phóng thẳng về khu dân cư của tôi.
Đến nơi, tôi thấy một chiếc xe sang trọng đã đậu trước cửa từ bao giờ.
Không biết nó đã ở đây bao lâu, trên mui xe phủ một lớp tuyết mỏng.
Bỗng nhiên…
Đèn xe bật sáng.
Ánh sáng chói đến mức tôi theo phản xạ nheo mắt lại.
Cửa xe mở ra.
Bùi Mục Dã bước xuống xe, bóng dáng cao lớn đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, khói vấn vít quanh ánh lửa từ tàn thuốc nhấp nháy trong đêm tối.
“Noãn Noãn!”
Bùi Mục Dã đưa tay về phía tôi.
“Lại đây!”
9
Phó Viễn nhanh nhẹn xuống xe, nở nụ cười tươi rói, vươn tay bắt lấy tay Bùi Mục Dã.
“Bùi tổng! Không ngờ trễ vậy ngài còn chờ tôi, có chuyện gì quan trọng sao?”
Bùi Mục Dã rút tay về, nhàn nhạt mở miệng:
“Tôi tìm Tô Noãn Noãn!”
Phó Viễn lập tức cười rạng rỡ hơn:
“Ồ! Ngài tìm cô ấy có chuyện gì không?”
Bùi Mục Dã im lặng trong giây lát.
Cướp bạn gái ngay trước mặt bạn trai, chuyện này anh làm được, nhưng để nói ra thì đáng ngại thật đấy.
Nhưng Phó Viễn vẫn có chút nhạy bén, không đợi Bùi Mục Dã nói thêm câu nào, anh ta đã đẩy tôi xuống xe.
“Nhanh lên Noãn Noãn, Bùi tổng có chuyện muốn nói với cô đấy!”
Dứt lời, anh ta quay sang Bùi Mục Dã, giọng điệu nhiệt tình:
“Bùi tổng cần gì thì cứ nói với Noãn Noãn! Chúng tôi sẽ tích cực hợp tác! Không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây!”
Phó Viễn khởi động xe, bỏ chạy biệt tích.
Vài bông tuyết rơi rải rác trong không khí, lạnh lẽo nhưng vẫn không bằng giọng nói của Bùi Mục Dã.
“Khẩu vị của em chẳng ra sao cả!”
Tôi cúi đầu, giữ khoảng cách một mét với anh ấy.
“Bùi tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
“Em vừa gọi tôi là gì?”
Tôi đổi giọng: “Anh Mục Dã!”
Anh ấy hừ lạnh, dường như hài lòng hơn một chút.
“Lên xe.”
Tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.
Bùi Mục Dã nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Em muốn tôi làm tài xế cho em à?”
Tôi thản nhiên đáp: “Để chị dâu phát hiện em ngồi ở ghế phụ thì không tốt lắm đâu.”
Anh ấy không nói gì, cứ vậy nhìn chằm chằm tôi qua gương chiếu hậu.
Bầu không khí trong xe đè nén đến mức tôi chịu không nổi.
Một lúc sau, tôi mở cửa, ngoan ngoãn lên ghế phụ ngồi.
Khi về đến Bùi gia, Bùi Mục Dã không nói một lời, trực tiếp đưa tôi vào phòng ngủ của anh ấy.
Anh ngồi vào ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo, dáng vẻ nhàn nhã như một vị hoàng đế đang chờ đợi.
“Tìm đi!”
Tôi ngơ ngác. “Tìm cái gì?”
Bùi Mục Dã cười như không cười:
“Bức thư tình của tôi.”