10
“Em ném nó đi rồi!”
Tôi vò mẻ không sợ nứt, chỉ muốn dập tắt chủ đề này ngay lập tức.
Nhưng Bùi Mục Dã không tức giận, anh khoanh chân tựa lưng vào ghế, thản nhiên noi:
“Vậy viết lại đi!”
Viết lại bức thư tình năm năm trước?
Có nhiều chút xấu hổ nha!
“Em quên rồi!”
Bùi Mục Dã ngẩng đầu:
“Không sao, anh nhớ là được, anh đọc, em viết.”
“Anh Mục Dã thân mến…”
Anh ấy rõ ràng đang rất vui, giọng điệu chậm rãi, từng chữ như câu móc len lỏi vào tai tôi.
Tôi căng người, không chỉ vì bối rối mà còn vì thẹn quá hoá giận.
Ai lại đi viết lại bức thư tình của chính mình từ nhiều năm trước chứ? Chỉ đọc thôi là đã xấu hổ đến mức muốn đ.â.m đầu vào tường rồi! TvT
Nhưng Bùi Mục Dã thì không.
Anh ấy chậm rãi đọc thuộc lòng từng chữ, không sót một từ.
Không chỉ vậy, anh còn bình luận thêm vào nữa!
“Câu này lúc ấy có lỗi chính tả, Noãn Noãn viết ẩu quá nha”
“Còn câu này nữa: ‘Anh Mục Dã ơi, anh đưa em về nhà được không?’ Chậc, trẻ con học hành không lo, sao lại viết linh tinh thế này?”
Tôi nóng bừng cả mặt, hận không thể đập thẳng cuốn sổ vào mặt anh ấy.
Nhưng Bùi Mục Dã vẫn không chút xấu hổ, mặt không đổi sắc tiếp tục đọc đến câu cuối cùng.
“Anh Mục Dã à, anh có thể cho em một cơ hội để thích anh không?”
Không gian bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.
Rất lâu sau, Bùi Mục Dã nhẹ giọng bổ sung một câu:
“Được!”
Một chữ đơn giản, không biết là nói với tôi bây giờ, hay là một lời đáp muộn màng cho cô gái nhỏ thầm mến năm năm trước.
@HảiĐườngNè
Tim tôi bất giác lỡ một nhịp.
Chỉ một giây thôi.
Rồi sau đó là xấu hổ và khó xử.
Tôi ném bút, nhào tới đẩy Bùi Mục Dã ngã ngửa vào sofa.
Tôi ghé sát, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đùa vui lắm phải không?”
Trêu chọc tôi là có cảm giác thành tựu à?
Cô gái năm năm trước đã từng thích anh, bây giờ gặp lại, vẫn sẽ vì anh mà d.a.o động.
Anh chỉ cần lật lại một bức thư cũ, trò chuyện tiêu khiển vài câu làm niềm vui g.i.ế.c thời gian?
“Bùi Mục Dã, đây là bức thư tình của năm năm trước, cũng là tình yêu của tôi từ năm năm trước.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng câu rõ ràng:
“Bây giờ, tôi không còn thích anh nữa.”
Cho nên cứ đính hôn rồi kết hôn với mối lương duyên hoàn hảo của mìnhđi.
Đừng trêu chọc tôi nữa.
Tô Noãn Noãn thích Bùi Mục Dã, chỉ là chuyện của quá khứ.
Tôi thả tay ra, đứng dậy, rời khỏi Bùi gia.
Trở lại căn hộ nhỏ của mình, tôi quăng túi xách lên sofa, tựa lưng vào ghế, lặng người nhìn quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/noan-noan-nhu-y/chuong-4.html.]
Bộ đồ ngủ màu hồng phấn vẫn còn treo ngay ngắn bên giường.
11
Tôi nhốt mình trong phòng, lòng rối như tơ vò.
Không muốn nghĩ đến anh, không muốn nghĩ đến quá khứ.
Điện thoại đổ chuông.
Tôi giật mình nhìn màn hình, là Phó Viễn.
Chợt nhớ ra hôm nay có bữa tiệc công ty.
Phó Viễn đã đợi sẵn dưới nhà.
Trong xe còn có vợ anh ta đi cùng.
“Tôi muốn cùng vợ tham gia dịp trọng đại này”
Phó Viễn nhìn vợ mình cười hắc hắc.
Tôi hiểu, cũng có chút ghen tỵ.
Dù tính cách của Phó Viễn có chút xấu xa lại keo kiệt, nhưng với vợ mình, anh ta chẳng giấu giếm điều gì.
Chẳng mấy chốc, xe đã lái đến khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc.
Phó Viễn siêng năng đỡ vợ xuống xe, vui vẻ dẫn vợ đi thẳng vào trong.
Tôi khẽ thở dài.
Một đoàn xe sang trọng khác cũng vừa tới nơi.
Đèn flash chớp sáng liên tục, chiếu rọi vào cửa khách sạn như thảm đỏ của một buổi dạ tiệc xa hoa.
Ở giữa ánh sáng ấy, Bùi Mục Dã trong bộ vest đen, lạnh lùng mà cuốn hút, bên cạnh anh là Trình Giai Viện xinh đẹp, quý phái, rực rỡ tựa một nữ hoàng.
Một đôi kim đồng ngọc nữ.
Xung quanh, mọi người náo nhiệt vây quanh họ, chúc phúc, bàn tán, ngưỡng mộ.
Tôi đi sau cùng, chậm rãi bước qua đám đông nhộn nhịp ồn ào.
Tiệc rượu đã diễn ra một thời gian, tôi vẫn không thấy Phó Viễn đâu.
Bữa tiệc này là để bàn bạc về dự án, không tìm thấy anh ta thì sao mà thảo luận được?
Tôi tìm kiếm xung quanh phòng tiệc, rồi đi dọc hành lang.
Vừa rẽ qua góc, tôi đã nghe thấy một tiếng kêu đau đớn:
“Bùi tổng! Sao anh lại đánh tôi?!”
Tôi giật mình.
Bước nhanh về phía đó, khung cảnh trước mắt khiến tôi sững sờ.
Bùi Mục Dã đứng đó, toàn thân nồng nặc mùi rượu, khí chất bất cần lại có chút vô lại của một thiếu gia nhà giàu, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.
Anh ấy nắm cổ áo Phó Viễn, giáng thêm một cú đ.ấ.m nữa vào mặt anh ta.
“Anh không phải là bạn trai của Noãn Noãn à? Người phụ nữ hôm nay đi cùng anh là ai?” Bùi Mục Dã gằn giọng hỏi.
Phó Viễn choáng váng không phản kháng, một phần vì đau, một phần vì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh ấy há hốc mồm nhìn Bùi Mục Dã, nghẹn lời vài giây.
Và rồi …
Anh ta khóc.
“Hu hu hu hu… Người đó là vợ tôi!”
“Tôi đưa vợ tôi đến chứ có làm loạn gì đâu? Sao lại đánh tôi chứ?”
Nhưng Bùi Mục Dã không buông tay.
“Ý anh là… Noãn Noãn là tiểu tam?”
Phó Viễn sụp đổ hoàn toàn.
“Trời đất chứng giám! Tôi không có quan hệ gì với cô ta cả!!”
“Trong cuộc họp cô ta khơi ra còn tôi chỉ hợp tác diễn theo thôi! Nếu anh thích thì tự đi mà theo đuổi đi! Sao lại đánh tôi oa… QvQ”