12
Ánh mắt sắc bén quét về phía tôi, tim tôi khựng lại, quay đầu chạy trốn.
“Noãn Noãn!”
Giọng Bùi Mục Dã vang lên, trầm thấp, nguy hiểm.
“Lại đây!”
Tôi dừng lại, trực giác mách bảo rằng nếu chạy trốn mà bị bắt lại được, kết cục sẽ còn tệ hơn.
Hít sâu một hơi, tôi bước chậm về phía anh, cố gắng nở một nụ cười.
“Anh Mục Dã…”
Anh nắm chặt cổ tay tôi, kéo vào phòng nghỉ bên cạnh.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Trong phòng tối om, anh vẫn không buông tay tôi ra.
Lòng bàn tay anh ấy nóng bỏng, khiến tay tôi cũng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng
“Noãn Noãn…”
Tiếng gọi khẽ vang lên, hơi thở của anh ấy vương mùi rượu Whisky, khiến suy nghĩ tôi hỗn loạn cả lên.
Anh cúi đầu, tìm kiếm môi tôi, hôn xuống, mang theo vội vàng cùng khô nóng.
Bàn tay to rộng giữ chặt cằm tôi, chặn đi ý đồ muốn trốn tránh của tôi.
Không thể tránh né.
Đến khi tỉnh táo lại, tôi cố giãy giụa thoát ra.
Bùi Mục Dã hơi cau mày, giọng anh khàn đi, xao động đầy nguy hiểm:
“Noãn Noãn, đừng đẩy anh ra, trừ khi… em không thích!”
Trong bóng tối, anh ấy lẳng lặng chờ câu trả lời của tôi.
Ánh mắt anh ấy nóng rực, nóng đến mức tôi vô thức run lên nhè nhẹ.
Người tôi thầm mến suốt 5 năm hiện tại đang đứng trước mặt tôi, đang giữ lấy tôi bằng hơi thở nồng đượm rượu cay.
Suốt bao năm, tôi chỉ có thể nhìn anh từ xa, nhìn anh toả sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
Tôi từng nghĩ, mình không xứng với anh.
Anh thuộc về thế giới của ánh sáng, của hào quang rực rỡ, còn tôi, chỉ là một kẻ lặng lẽ trong bóng tối.
Tôi đã yêu anh đến mức không còn đường lui.
Lồng n.g.ự.c tôi phập phồng, tim đập loạn nhịp.
Tôi siết chặt cổ áo anh, kéo anh lại gần hơn, chủ động hôn lên.
Mặc kệ xứng hay không!
Hôm nay tôi muốn cho tình yêu 5 năm của mình một cái công đạo.
Tô Noãn Noãn thích Bùi Mục Dã, luôn luôn thích, thích rất nhiều!
Bên ngoài hành lang, tiếng bước chân dần xa.
Tôi dần chìm đắm vào tình yêu rực cháy với anh, giống như đám lửa cháy bùng lên.
Cho đến khi…
Một giọng nói vang lên ngay bên ngoài cửa.
“Mục Dã đâu? Vừa rồi anh ta còn ở đây mà?”
Là Trình Giai Viện.
Cô ấy đang gọi điện thoại, giọng nói dịu dàng mà lo lắng:
“Mẹ đừng lo, con sẽ sớm tìm thấy Mục Dã và nhờ anh ấy đưa con về…”
Cách một cánh cửa, giọng nói của cô ấy như một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.
Tô Noãn Noãn! Mày đang làm gì vậy?
Mày không cần mặt mũi à?
Tôi đẩy Bùi Mục Dã ra.
Trong bóng tối, tôi có chút chật vật quay mặt ra chỗ khác.
“Trai đẹp cũng chỉ đến thế mà thôi…”
Tôi hít sâu một hơi, giả vờ hào phóng, dù bàn tay đang run rẩy không ngừng:
“Hôn cũng đã hôn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, giờ anh đi được rồi…”
Bùi Mục Dã im lặng, mãi lâu sau, anh mới cất giọng, âm thanh như đang uỷ khuất cùng tủi thân:
“Noãn Noãn, em thật sự… không thích anh nữa sao? ”
Tôi cười khô khốc: “Ai lại thích một người lâu đến vậy chứ? Lỗi thời rồi!”
Không gian lần nữa chìm trong tĩnh lặng.
Bàn tay anh buông lỏng rồi thả ra, nguồn nhiệt cũng theo đó mà biến mất, thật lạnh lẽo.
Anh mở cửa, rời đi.
Gió đêm từ hành lang thổi vào.
Tôi đứng trong bóng tối, một mình.
Cảm giác như ai đó vừa khoét đi một phần trái tim.
Gió đêm lạnh buốt quét qua cơ thể.
13
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tfw đó về sau, mọi chuyện như trở lại bình thường.
Hợp đồng đã ký thành công, dự án được chốt nhanh chóng, nhưng tôi vẫn chưa gặp lại Bùi Mục Dã từ lần đó.
Tiền hoa hồng đã nhận đầy đủ, tôi lên kế hoạch đón giao thừa một mình, ăn lẩu, xem phim, ngủ sớm.
Đáng lẽ mọi thứ sẽ diễn ra đúng kế hoạch.
Niệu Niệu gọi đến.
Giọng cô ấy khàn đặc, mang theo tiếng khóc sụt sịt:
“Noãn Noãn… huhu… tớ cần cậu…”
Nửa đêm, tôi vội vã lao đến nhà cô ấy.
Vừa mở cửa, tôi giật mình.
Niệu Niệu mắt đỏ hoe như con thỏ, lao đến ôm chặt tôi, gào lên:
“Thật đáng sợ!!”
Tôi: “???”
Cô ấy khóc lóc thảm thiết, như sắp tận thế đến nơi:
@HảiĐườngNè
“Anh trai tớ hình như chia tay với Trình Gia Viện rồi! Mấy ngày nay toàn là bộ dáng thất tình, anh ấy thất tình đến phát điên a!”
“Cứ liên tục sai vặt tớ, anh ấy bắt nạt tớ!!! QvQ”
“Noãn Noãn, chúng ta đã ước định chị em tốt sẽ đồng cam cộng khổ mà! Cậu không thể bỏ mặc tớ được huhu…”
Trong lúc cô ấy còn đang khóc lóc kể lể, thì từ trên tầng hai, một giọng Bùi Mục Dã lại vang lên.
“Em gái, anh đói!”
Niệu Niệu lập tức sụp đổ.
Cô ấy siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, nghiến răng:
“Đó! Cậu xem! Tớ thuê đầu bếp riêng nhưng anh ta không muốn! Đặt đồ ăn ngoài thì không ăn! Cứ nhất quyết bắt tớ phải nấu cơm, nhưng tớ có bao giờ nấu đâu!!! Thôi để anh ta c.h.ế.t đói đi!”
Trên tầng hai, Bùi Mục Dã yếu đuối thở dài.
“Quên đi, không ai yêu anh cả…”
Một lát sau.
Toàn bộ mạng xã hội chấn động.
Trên bảng hotsearch, bất ngờ xuất hiện một tiêu đề:
[# Bùi Mục Dã: Cô ấy nói muốn bỏ đói tôi. #]
Ngay lập tức, điện thoại của công ty, cổ đông, bố mẹ Bùi Mục Dã, cả ngành tài chính đều hoảng loạn gọi điện đến nhà họ Bùi.
Điện thoại bàn đổ chuông liên tục.
Niệu Niệu mặt mày đen sì, giữ điện thoại, hét lên trên lầu:
“BÙI MỤC DÃ ! MUỐN GÂY CHÚ Ý THÌ RA PHỐ MÀ LA HÉT! ĐỪNG LÀM ẦM TRÊN HOT SEARCH NỮA A!!!”
Mãi đến lúc này, tôi mới nhận ra.
Niệu Niệu không phải bị bệnh.
Mà là bị hét đến khàn giọng.
Tôi bất lực thở dài:
“Thôi được rồi, để tớ nấu cho!”
Niệu Niệu nước mắt lưng tròng, cảm ơn tôi rối rít, rồi chạy thẳng vào phòng, đóng cửa, khóa chặt, không muốn dính líu đến tình yêu loài người nữa.
Tôi không biết Mục Dã đói bao lâu, nghĩ một chút, liền xuống bếp nấu cho anh một bát mì.
Vừa bưng ra ngoài, đã thấy anh xuống lầu.
Anh ấy tựa vào ghế sô pha, mái tóc lộn xộn như tổ quạ, vài cúc áo sơ mi mở bung, lộ ra xương quai xanh cùng cơ n.g.ự.c quyến rũ.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn thêm vài lần.
Rồi đưa tô mì cho anh ấy.
“Anh Mục Dã, ăn chút đi!”
Anh ấy không nhận ngay, mà ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm buồn bã yếu đuối.
“Em đút anh đi!”
Tôi: “?”
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Anh ấy lặp lại lần nữa:
“Noãn Noãn đút thì anh mới ăn”
Tôi xấu hổ quay mặt đi, dứt khoát từ chối:
“Việc ăn uống này vẫn nên tự ăn nha!”
Bùi Mục Dã không miễn cưỡng.
Chỉ thở dài yếu đuối, rồi cầm điện thoại lên.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc…
Một lúc sau, hotsearch lại bùng nổ.
[# Bùi Mục Dã: Thôi c.h.ế.t đói cũng được, dù sao cũng bị người ta ghét bỏ! TvT #]
Niệu Niệu trong phòng ngủ lại hét lên:
“BÙI MỤC DÃ, RA NGOÀI MÀ CHẾT!!!”