Ta không nghe.
Ta nhìn thẳng.
Nhìn hắn... bình thản nâng chén độc.
Không biết bao lâu sau, thời gian ngưng lại — rồi bắt đầu tua ngược.
Hắn chết.
Giống như Bạch Nhược Hoan, t.h.i t.h.ể hắn hóa thành ánh sáng bạc, lấp lánh phiêu tán.
Nhẹ nhàng lướt qua gò má ta, chạm vào như chào tạm biệt.
Ta mỉm cười.
“Hẹn lần luân hồi sau… gặp lại.”
14.
“Trần Yến Yến!”
“Trần Yến Yến!”
“Trần Yến Yến!”
Ai? Mới sáng sớm đã gọi tên người ta om sòm, ồn muốn xé màng nhĩ.
Ta mở mắt trong cơn ngái ngủ, trước mặt là một bé trai trắng trẻo xinh xắn, da dẻ mịn màng, đôi mắt sáng như hổ phách.
Hắn nhíu mày như ông cụ non, lén lút nhân lúc người hầu không chú ý, dùng đôi chân ngắn cũn bò tới sát tường thành, thì thầm:
“Trần Yến Yến, ngươi có ở đây không?”
Cái miệng nhỏ hồng hồng gần như dán sát vào viên gạch.
“Điện hạ!” — Cung nữ hoảng hốt chạy đến bế hắn lên.
Điện hạ?! Là… Lương Thanh Từ?
Hắn hồi nhỏ đáng yêu vậy sao?!
Hai má phúng phính như bánh bao hấp, trắng nõn, mềm mịn, nhìn mà chỉ muốn cắn một miếng!
Cung nữ mặt tái mét vì sợ. Tiểu Lương điện hạ giãy giụa dữ dội trong lòng nàng ta:
“Thả ta xuống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta… không nhịn được cười phá lên.
Không kịp nói gì với hắn, hắn đã bị bế đi mất. Không còn cách nào, ta đành… lại phải bắt đầu mở rộng địa bàn về phía hoàng cung.
Một con rắn tham ăn, gặm đất gặm tường như nghề chính, lao động vất vả nhưng hăng say.
Hơn nửa năm sau, ta lại gặp được hắn.
Ta chạy tới, vui sướng hóa ra một khuôn mặt, cất giọng:
“Này! Lương Thanh Từ!”
Tố chất tâm lý không tồi. Hắn chỉ khẽ giật mí mắt, rồi mặt rạng rỡ:
“Trần Yến Yến!”
Giọng nhỏ, thân người nhỏ, ngôi sao trong mắt cũng nhỏ. Dễ thương muốn xỉu!
Ta thề: trước khi má bánh bao này biến mất, ta nhất định phải bẹo một trận ra trò!
“Ngươi ở trong cung đợi ta nhé! Ta đến liền!”
Hắn hơi đỏ mặt, gật đầu.
Chỉ chưa đầy một năm sau, ta đã “vồ” được Thái tử nhỏ!
Hiểu lầm gì đó thì đừng hiểu sai, hắn vẫn còn là bé con nhé.
Ta chỉ là… hung hăng bẹo má hắn một trận, cảm giác mềm như dẻo mochi, đỏ bừng lên như quả đào nhỏ.
Hắn ngồi ngơ ngác trên giường, ngón tay chỉ ta, ấm ức không nói thành lời:
“Trần Yến Yến!”
“Điện hạ?” — Cung nữ bên ngoài bước vào.
Ta cười trộm:
“Người ngoài không nghe được giọng ta đâu.”
Hắn đen mặt quay đi, cuộn mình thành cục sushi trong chăn.
Ta đẩy nhẹ hắn qua trái, rồi lại đẩy sang phải.
“Lăn nào, lăn nào, sushi cuộn~”
Thật sảng khoái! Bình thường người ta bị hắn đè đầu cưỡi cổ, đời này phải tranh thủ bắt nạt trước khi hắn lớn lên mới được!