Hắn cuối cùng không chịu nổi, ló đầu khỏi chăn, giận dữ rít:
“Ngươi một vừa hai phải thôi!”
“Ngươi không để ý đến ta thì ta đánh đ.í.t ngươi đó!”
“?!”
Hắn bốc khói.
Đầu tóc rối tung, sắp hóa thành hỏa diệm sơn.
“Đùa thôi mà~ Ta có gì cũng có, chỉ thiếu đạo đức!” — ta nhanh chóng thú nhận.
Hắn hít sâu, cố nuốt cục tức.
Sáng hôm sau, hoàng đế đổi cho Thái tử chiếc giường lớn hơn, kèm theo dặn dò thái giám cười như Phật Di Lặc:
“Trông chừng cho cẩn thận, ngã một cái là mấy người mất da hết!”
Ta bắt chước kiểu nói, búng tay thành tư thế Hoa Lan Chỉ, dọa Lương Thanh Từ.
Hắn lạnh mặt quay đi.
Ta nhảy qua xoa đầu hắn:
“Đừng vậy mà, chúng ta thân thiết lắm mà~”
Ngọn lửa đang cháy trong lòng hắn vừa cháy lên thì tắt phụt.
“Nam nữ khác biệt.” — hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Thế… tình hình trong cung ổn chứ? Nếu ổn, ta muốn…” — ta vừa nói vừa dò hỏi.
Hắn nghiêng đầu, thận trọng nói:
“Lần này Bạch thị lang có một quý tử.”
…
“Ý ngươi là…” — ta đứng hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không có Bạch Nhược Hoan? Lần này… nàng không xuất hiện?
Ta buồn suốt mấy ngày. Đến khi Lương Thanh Từ lúng túng xoa đầu ta, ta mới ngẩn người:
“Sớm biết vậy, lúc đó nên đi cùng nàng lên chùa ngắm hoa hợp hoan…”
Hắn chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu, xoa tóc ta vụng về.
Tai hắn đỏ hồng. Cũng đáng yêu đấy chứ…
“Không sao. Chúng ta sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.”
“Ừ.” — hắn đáp nhẹ, đầy kiên định.
15.
Ta có một loại năng lực đặc biệt:
Nói là làm. Nói dậy là dậy. Nói chiến là chiến.
Mẫu phi của Lương Thanh Từ mất sớm, hắn sống sót đến giờ là nhờ hoàng đế che chở.
Ta từng nghĩ mình hiểu ít nhiều về cung đấu, dù gì cũng đã từng “cày nát” không biết bao nhiêu bộ phim truyền hình. Nhưng đến khi thật sự “ở trong cung”, ta mới nhận ra — cung đấu phim chỉ đáng quỳ xuống gọi hậu cung thật là “sư phụ”!
Các phi tần trong cung Chiêu Minh Đế, ai nấy đều là mỹ nhân, nhưng cái đầu thì toàn... mưu kế đầy như biển Đông.
“Sủng ái của Thiên tử ấy mà, chỉ có người còn sống mới hưởng được.”
Thế nên ta không làm gì ngoài việc lải nhải bên tai Lương Thanh Từ mỗi ngày:
“Trà có độc, đừng uống!”
“Đừng đeo túi gấm màu xanh kia, có bẫy đó!”
“Chủ mưu là Trịnh phi — nữ nhân bên trái, cài trâm ngọc lan tím!”
Lương Thanh Từ vẫn luôn bình tĩnh:
“Không sao đâu. Ta có thể tự xử lý.”
Không phải hắn mạnh miệng, mà là thật vậy. Đây đã là vòng luân hồi thứ 8 của hắn. Lần nào cũng sống được đến khi xưng đế rồi... mất nước. Thế nên không có ta, hắn vẫn qua được tuổi thơ đầy đao kiếm này.