Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 19



“Nhưng nếu có thể bớt khổ thì vẫn tốt hơn.” — ta thuận miệng nói.

Hắn im lặng, lặng lẽ nắm lấy vạt váy ta.

“Cảm ơn ngươi.” — chỉ hắn mới nhìn thấy ta.

Một đêm nọ, ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

“Ta có một kế hoạch!”

Lương Thanh Từ, đang ngủ, dụi mắt bật dậy:

“Cái gì cơ?”

“Bảo bối, cứ ngủ đi. Để tỷ tỷ lo~”

Thái tử câm nín.

Kế hoạch rất đơn giản:

Ta tự viết luôn thiết lập nhân vật cho hắn — “Thiên mệnh chi tử”.

Ta khiến một tên thái giám đang muốn hại hắn “lỡ tay” đẩy hắn ngã. Ngay khoảnh khắc ngã, gạch đá biến thành rêu xanh mềm mại.

Cả cung hoảng hốt.

Thái tử rơi mà không sao!

“Ta đào cỏ ngoài thành đấy, còn rất tươi!” — ta khoe.

Lương Thanh Từ cười, sau đó tung tin rộng rãi rằng "thiên ý đã định, Thái tử được trời phù hộ."

Một hôm, hắn theo Chiêu Minh Đế ra đình giữa hồ nghe đạo sĩ giảng pháp. Trên cây cầu dẫn ra đình, mỗi bước chân của hắn, một đóa sen bay lên nở rộ.

Cảnh tượng chấn động.

“Tên đạo sĩ kia là hàng fake. Không nhìn ra đâu.” — ta tự đắc.

Ai ngờ hắn quỳ xuống bẩm báo to:

“Thái tử là thánh nhân tái thế!”

Chiêu Minh Đế cười híp mắt:

“Tốt! Tốt lắm!”

Từ đó, dù mới mấy tuổi, Lương Thanh Từ chính thức tham chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai phản đối cũng không biết rằng họ đang đấu với một "quái vật" đã lăn lộn chính trường bảy đời, lại còn có một linh hồn tường thành ranh ma làm cố vấn.

“Lương Thanh Từ, còn trò điềm lành nào chưa dùng không?” — ta hí hửng.

Hắn buồn bã:

“Ta sợ phụ hoàng lập luôn bàn thờ thờ ta.”

Ta cười đến sặc:

“Ngươi bắt đầu biết nói đùa rồi à?”

Quả thực… lần này hắn khác hẳn mấy kiếp trước.

“Đáng yêu một cách lạ lẫm.” — ta buột miệng.

“Cảm ơn.” — hắn cười nhẹ, không phủ nhận.

Thời gian trôi như câu văn mẫu học sinh viết bài tập làm văn:

“Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.”

Chúng ta thân thiết đến độ chẳng cần giữ ý gì nữa. Lương Thanh Từ từng nói:

“Chỉ có hai ta… mới thật sự là đồng minh đáng tin nhất.”

Mãi cho đến một ngày… hắn bắt đầu thay răng.

Ta cười không ngớt, chọc hắn nói chuyện lọt gió.

“Ngươi làm sao biết?” — hắn nghi ngờ.

“Bởi vì… là ta làm rơi răng ngươi lần trước, ha ha ha!”

Ánh mắt hắn nhìn ta như thể muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

Từ hôm đó, không thèm nói một lời với ta, chỉ gật – lắc – ra hiệu bằng tay. Mà cần gì nói? Ai dám không nghe Thái tử?

Ta đùa:

“Ngươi đang luyện nói chuyện mà không mở miệng à?”

Hắn phớt lờ.

Rồi thời gian trôi. Hai má bánh bao dần mất, vóc dáng cao lớn lên, hắn từng chút trở lại dáng vẻ của Lương Thanh Từ mà ta từng quen biết.

Lạnh lùng, đáng tin, đầy toan tính.